Lý Đang ở trong Ẩn Long Hội sợ nhất hai người, một người là ông ngoại La Phẩm Phương của hắn. một người khác chính là Thường Tiến, cho dù hôm nay hắn đã gặp được người thân lâu ngày không gặp, lẽ ra phải cảm thấy vui mừng mới phải, nhưng khâu khí lạnh lùng như băng kia của Thường Tiến lại làm cho lòng hắn khiếp sợ khôn nguôi.
Bốn chữ ‘Thường tứ thúc’ rốt cuộc không gọi ra được, môi hắn mấp máy ngập ngừng. cúi đầu đi theo Thường Tiến vào trong. Thường Tiến không nói một lời dẫn hắn rời khỏi Bách Diệu lâu. hắn dắt ngựa tiếp tục đi về phía trước, Lý Đang thì cúi đầu đi theo phía sau hắn. Thường Tiến đi tới phía sau một khách sạn. ở đây rất yên tĩnh, không có một bóng người.
Thường Tiến từ trên ngựa lấy xuống một túi da lớn nặng trịch, ném xuống dưới chân hắn. một tiếng loảng xoảng vang lên.
“Đây là năm trăm lượng vàng, dẫn theo mẫu thân ngươi lập tức rời xa Trường An. đi càng xa càng tốt!”
Lý Đang mắt sáng lên. bất giác nuốt nước bọt. năm trăm lượng vàng, đó chính là năm nghìn quan tiền, đủ để hắn khoái lạc hai năm rồi.
Thường Tiến dường như biết được hắn đang nghĩ gì. vẫn lạng như băng nói: “Ta cảnh cáo ngươi. món tiền này là tiền sinh hoạt cuối cùng mà bọn ta cho ngươi, cần kiệm một chút, đủ để các ngươi sống thoải mái cả đời, từ nay về sau. Hán Đường Hội sẽ không hỏi han đến các ngươi nữa. ngươi là sống là chết, không hề liên quan gì đến bọn ta. ngươi nếu như dám đến tìm ta nữa. thì ngươi chỉ có một con đường chết.”
Sự lạnh lùng của Thường Tiến làm khơi dậy sự bất mãn của Lý Đang, hắn từ từ dùng chân đạp lấy túi vàng. ngầng cao đầu nói: “Ấn Long Hội là một tay tăng tổ phụ ta 2ầy dựng, là tố nghiệp của nhà ta. ngươi chẳng qua là hậu nhân của một gia nô, lại dám nói lời giết chủ như vậy, ngươi không sợ bị trời phạt sao?”
“Ẩn Long Hội đã không còn thuộc về ngươi nữa!”
Thường Tiến khinh khi liếc vào chân của hắn một cái. hừ lên một tiếng nói: “ngươi nếu như có một phần đầu óc và sự tháo vát của đại công tử. cũng không đến nỗi phải thất bại đến nước này, không chí thú tiến thủ. lưu luyến thanh lâu kỹ viện, cả ta cũng thay ngươi cảm thấy nhục nhã. vậy mà ngươi còn không biết ngượng mà nhắc đến Ẩn Long Hội. ngươi xứng sao?”
“ngươi khôngđược gi nhục ta!”
Lý Đang bị sự khinh miệt của Thường Tiến kích bác đến đỏ bừng cả mặt. hắn nghiến răng nghiến lợi chửi nói: “Hạng tiểu nhân vụ lợi như các ngươi, tên tặc phản bội chủ nhân, ta nguyền rủa các ngươi, sau khi chết không mặt mũi đi gặp tiên tổ!”
Thường Tiến nghe hắn chửi đến mức cay nghiệt, không khỏi biến sắc. nắm chặt nắm đấm xông về trước một bước, hắn vội vàng xộc lấy túi vàng. bỏ ra sau mấy bước, sợ sệt nói: “Ngươi… ngươi định làm gì?”
Thường Tiến trợn mắt giận dữ. chỉ vào hắn từng câu từng chữ nói: “Ta vốn dĩ muốn giết ngươi, nhưng Lý đại ca không cho ta giết, nể tình phụ thân ngươi từng là chủ nhân của ta, nể tình mẫu thân ngươi ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi. ta hôm nay tha cho ngươi. ta không biết tha cho ngươi có phải là chuyện ngu xuẩn nhất mà Thường Tiến ta đã làm hay không. nhưng người không thể không có nghĩa, ta vì nghĩa mà tha cho ngươi, ngươi cút đi!”
Lý Đang không dám nói thêm câu nào nữa. xách túi da nặng trịch loạng choạng chạy đi, Thường Tiến thấy hắn chạy xa rồi, lúc này mới thở dài một tiếng nói: “Cùng là một mẹ sinh ra. tại sao lại khác biệt một trời một vực như vậy.”
Hắn lắc lắc đầu. xoay người lên ngựa đi khỏi, đợi Thường Tiến đi xa. Lý Đang chậm rãi từ phía sau một bức tường thò người đi ra. âm trầm nói: “Ngươi muốn để ta chết, hừ! Ta cũng muốn xem thử. rốt cuộc là ai chết!”
ở Trường An trong Khai mình phường có một tòa nhà. diện tích chừng ba mươi mẫu. viện lớn tường cao, có thể nhìn ra đây là một hộ người ở hoạn quan, nhưng trước cửa đìu hiu. trong khe hở của bục thang mọc đầy cỏ xanh, trên cửa lớn vết sơn loang lỗ, từng mảng lớn tróc ra. hai chiếc lồng đèn to đầy vẻ tang tóc bị gió táp mưa sa. biến thành màu trắng cũ kỹ, trông có chút rách nát rồi, đây chính là ngôi nhà của tiền An Tây Tiết độ sứ Phu Mông Linh Sát.
giữa trưa hôm sau. một Lý Đang áo quần sang trọng xuất hiện trước phủ trạch của Phu Mông Linh Sát. cửa lớn đóng chặt, hắn đi lên bục thang ra sức đập vào cửa: “Có người ở đó không?”
Nửa buổi trời không ai trả lời. hắn lại đập đập, lúc này cửa lớn ‘kẽo kẹt!’ một tiếng mở ra một khe nhỏ, lộ ra một người già tóc trắng phau: “Ngươi tìm ai a?”
“Lão trượng. xin hỏi Phu Mông đại soái có ở nhà không?”
“Phu Mông đại soái không có ở đây, Phu Mông Linh Sát ở đây.”
“Chà! Lão trượng thật biết nói đùa. ta chính là tìm Phu Mông… Cái người đó! Ta chính là tìm hắn.”
“Ngươi là ai a?”
Lý Đang vội vàng lấy ra một tấm danh thiếp, đưa lên nói: “Trước kia ta đã gặp qua Phu Mông đại soái, lão cứ nói là Đang công tử ở Toái Hiệp cầu kiến.”
“Thôi được! Ngươi chờ chút.”
Lão nhân nhận lấy danh thiếp đóng ầm cửa lớn lại, tiếng bước chân nặng trịch từ từ đi xa, Lý Đang chà chà tay, đứng ngoài cửa chờ đợi.
Lý Đang ở Trường An ngoài Lý Hồi Xuân và Thường Tiến ra, không quen biết bất kỳ ai, hắn chỉ biết Hồi Xuân trà trang ở chợ đông, nơi đó là chỗ mà lúc hắn vào kinh đã từng ở, đêm hôm qua hắn suy nghĩ một đêm, cuối cùng nhớ ra Phu Mông Linh Sát, hắn đã từng gặp qua hai lần. Phu Mông Linh Sát khá thích hắn. đã từng nói rằng. mình nếu có khó khăn gì. có thể đến tìm hắn áúp đỡ.
Tuy đã trải qua rất nhiều năm rồi. nhưng Lý Đang vẫn còn nhớ rất rõ, hắn sớm đã tìm người nghe ngóng, vận may cũng không tồi, trưởng quầy của một quán rượu biết được nơi ở của Phu Mông Linh Sát. hơn nữa còn biết Phu Mông Linh Sát đang ở kinh thành, mấy ngày trước còn gặp qua hắn.
Phu Mông Linh Sát sau chiến dịch Tiểu Bột Luật bị Cao Tiên Chi thay thế. hắn bị sửa phong làm An Đông phó đô hộ, An Đông đô hộ phủ cũng là bán đảo Liêu Đông và một phần khu vực của Liêu Tây ngày nay, sau năm Thiên Bảo thứ hai, đất đóng đô hộ phủ ở Cẩm Châu của ngày nay, An Đông đô hộ phủ và khu vực quản hạch của Bình Lô Tiết độ sứ cơ bản là trùng khớp nhau, điều này khiến cho An Đông đô hộ phủ không có thực quyền gì, nhiều hơn là một loại ý nghĩa tượng trưng, dưới quyền thế lớn mạnh của An Lộc Sơn. Phu Mông Linh Sát hoàn toàn là một món đồ trưng bày, ở nơi này nán lại vài năm. Phu Mông Linh Sát tâm trạng buồn chán, không ngờ đã bị một trận bệnh nặng, hắn lấy cớ dưỡng bệnh trở về kinh thành, bèn không còn trở về đó nữa, dĩ nhiên, trên danh nghĩa hắn vẫn còn là An độ phó đô hộ, chỉ là hắn tại hay không tại nhiệm không có gì khác biệt.
Phu Mông Linh Sát đã không muốn trở về nữa. qua thêm hai năm nữa hắn sẽ chuẩn bị tấu xin thánh thượng cho cáo lão thoái sĩ, Phu Mông Linh Sát thích câu cá. hắn bèn ở hậu viên đào một ao cá. nuôi được trăm con cá. lúc nhàn rỗi không bận việc, câu cá giải khuây.
Sáng sớm thức dậy, hắn đã ở trong ao cá câu cá rồi, tuy ánh nắng sáng sủa, nhưng hắn vẫn mặc một thân áo tơi. đội một mũ cói, một dáng vẻ y như ‘áo tơi, nón rách, một ông thuyền chài’ (*) vậy, nhưng đáng tiếc ông trời không ban phước lành, một màn tuyết mỏng rơi xuống, đã ban hắn thêm mấy phần ý cảnh như trong thơ.
[(*) đây là bài ‘Giang tuyết’ (tuyết trên sông) của Liễu Tông Nguyên, nguyên văn do Tản Đà dịch thơ như sau:
‘Nghìn non mất bóng chim bay,
Muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không.
Kìa ai câu tuyết bên sông.
áo tơi, nón lá. một ông thuyền chài.’
Lúc này, lão quản gia của hắn từ từ đi tới, bẩm báo nói: “Lão gia. trước cửa có một người trẻ tuổi đến tìm ông. gọi là Linh Dang công tử gì đó ở Toái Hiệp.”
Phu Mông Linh Sát nhướng mày, Linh Đang công tử gì đó, hắn chưa từng nghe nói qua bao giờ, hắn thấy trong tay quản gia cầm một tấm bái thiếp, giơ tay qua nhận lấy.
‘Lý Đang!’ Tên gọi này có chút quen mắt. hắn ngẩng đầu nghĩ rất lâu. mới sực nhớ lại. đại khái là sáu bảy năm trước, Toái Hiệp đại phú hào Lý Hồi Xuân từng dẫn hắn đến tìm qua mình, muốn xin mình sắp xếp một chức vụ trong quân An Tây cho người trẻ tuổi này, lúc đó hình như sức khỏe của người trẻ tuổi này quá yếu. cũng không đủ thông minh, hắn có chút không thích lắm. bèn uyển chuyển cự tuyệt rồi. hắn bây giờ đến tìm mình làm gì?
Phu Mông Linh Sát vừa muốn từ chối, nhưng lại thoắt nghĩ lại. gặp hắn một chút thật ra cũng chẳng sao, trên phủ mình đã rất lâu không có khách nữa.
“Dẫn hắn đi tiểu khách phòng của ta. ta sẽ tới ngay!”
Hắn lại câu cá một lúc, rồi mới thu cần câu lại. cởi áo tơi và mũ cói ra. chắp tay ra sau thủng thẳng đi về tiểu khách phòng.
Lý Đang đã chờ đợi nhiều giờ, đang ngồi uống trà. thoáng thấy Phu Mông Linh Sát bước vào, hắn vội vàng đứng dậy thi lễ: “Hậu bối bất tài Lý Đang, tham kiến Phu Mông đại soái!”
Phu Mông Linh Sát khoát tay nói: “Đừng nhắc đến đại soái gì đó nữa. đó đã là chuyện của quá khứ. ngươi gọi ta một tiếng tiền bối là được rồi.”
“Vâng ạ! Phu Mông tiền bối.”
“Ngồi đi!”
Phu Mông Linh Sát mỉm cười, mời Lý Đang ngồi xuống, tự mình cũng ngồi xuống, tùy tay bưng lên một ly trà. từ tốn uống một ngụm.
“Đại soái, không! Tiền bối, tại hạ tới là có một việc đại sự về An Tây, muốn bẩm báo với tiền bối.”
Phu Mông Linh Sát nhướng mí mắt lên. liếc hắn một cái, điềm đạm nói: “Việc của An Tây ngươi đi tìm Lý Khánh An mới phải. việc của An Đông mới phải tìm ta.”
Nói đến ba chữ Lý Khánh An. Phu Mông Linh Sát khẽ nhấn mạnh thêm ngữ khí. đó là một cái tên mà hắn cực kỳ không muốn nhắc tới, một tên hiệu úy côn con năm xưa, bây giờ không ngờ đã làm đến An Tây Tiết độ sứ, hơn nữa còn là Chính sự đường tướng quốc, An Tây quận vương, bao đời An Tây Tiết độ sứ đều không làm đến cao độ đó, cho dù là Cao Tiên Chi, cũng là ở Kiếm Nam mới đạt thành tựu An nam quận vương, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, dĩ nhiên câu nói này là lời nói khi nói tới với người khác, trong lòng bản thân hắn lại tràn đầy sự ghen tỵ.
“nhưng mà Phu Mông tiền bối, cái tại hạ nói chính là việc của Lý Khánh An.”
Phu Mông Linh Sát ngẩn người. hắn nhìn Lý Đang một lần nữa, mắt sắc như điện, vẻ già nua chậm chạp ban nãy đã bị quét sạch: “Chuyện gì?”
Lý Đang tiến sát phía trước hạ thấp giọng nói: “Phu Mông tiền bối có muốn biết thân thế thật sự của Lý Khánh An không?”
“Hắn không phải là người Lạc Dương sao? Theo tổ phụ lưu lạc Toái Hiệp, ta còn nhớ hình như là vậy.”
“Không!” Lý Đang nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó chẳng qua là những lời che mắt thiên hạ của hắn thôi, hắn thực ra là hậu nhân của thái tử Kiến Thành trong biến cố Huyền Võ môn.”
“A!”
Phu Mông Linh Sát đôi mắt chợt trợn tròn ra, hắn thật sự không dám tin vào lỗ tai của mình nữa.