Hắn có ý gì?
Có phải đứa trẻ bị chứng tự kỷ?
Nếu là chứng tự kỉ, vậy tình huống này cũng rất dễ hiểu, bởi vì mỗi một đứa trẻ tự kỉ đều thiếu cảm giác an toàn.
Mà cảm giác an toàn của đứa nhỏ này, không phải là đến từ người mẹ là cô sao?
Ôn Hủ Hủ nhớ tới mấy lần trước, mỗi khi đứa nhỏ nghe cô nói muốn rời đi thì các loại biểu hiện cảm xúc tồi tệ lại phát tác. Cuối cùng cô cũng hiểu ra tất cả mọi chuyện.
Ngay khi cô hiểu được, lòng cô đau như cắt, hai giọt nước mắt to bằng hạt đậu từ trong hốc mắt của cô nhịn không được “Lạch cạch” rơi xuống.
Hoắc Tư Tước: “……”
Cô bị bệnh à?
Không dỗ cũng khóc, mà dỗ cũng khóc!!
“Vậy tối nay tôi không về, tôi ở lại đây chăm sóc con.”
“?”
“Đúng rồi, Mặc Mặc và em gái còn ở trong nhà trọ. Sau khi anh về, sắp xếp người qua đó chăm sóc bọn nhỏ, gọi dì Vương cũng được, hai đứa nhỏ ở nhà một mình tôi không an tâm.”
Ôn Hủ Hủ lại từ trong túi xách lấy ra một chuỗi chìa khóa.
Hoắc Tư Tước lại ngẩn người.
Đây là kết quả hắn không ngờ tới, ngay từ đầu hắn nói những lời này, chỉ là vì muốn nói cho cô biết, nguyên nhân thực sự dẫn đếnđến bệnh tình của Hoắc Dận là gì?
Nhưng bây giờ, cái quái gì thế này?
Hắn nhìn chùm chìa khóa bên cạnh, cũng không biết đang suy nghĩ gì, liền lẳng lặng ngồi ở đó, ánh mắt thâm trầm như xuất thần dừng lại trên đó một lúc.
Ánh mắt này……