Da của cô ấy rất trắng, ở dưới ánh đèn êm dịu càng trông như vừa được phủ thêm một lớp lông tơ mạ vàng.
Các đường nét trên khuôn mặt rất tinh xảo, nhưng cũng không xinh xắn, có lẽ là do lông mày hình lưỡi mác kia, thế mà lại hơi toát ra khí khái anh hùng.
Dáng người của cô ấy rất đẹp, bởi vì tập thể dục thường xuyên, cho nên ngay cả một vết sẹo lồi cũng không có.
Dù có bị che kín bởi lớp quần áo, cũng vẫn có thể cảm nhận được đường cong mềm mại đó, đó là điều mà không thể bắt bẻ được.
Cậu ấy chợt nhớ đến khung cảnh đã giúp Bạch Minh Châu thay quần áo vào buổi tối nọ, khi đó cậu còn nhìn thấy cả bên trong áo lót của cô…
Ôn Mạc Ngôn vừa nghĩ đến đây, liền vội vàng lắc đầu ngay, ngăn chặn dòng suy nghĩ hỗn loạn của chính mình.
Có lẽ do động tác của cậu có hơi lớn, làm ảnh hưởng đến người đang mơ ngủ bên cạnh, sau đó cô kêu ra tiếng khó chịu khe khẽ: “Đừng… đừng có nhúc nhích mà, em mệt lắm…”
Ôn Mạc Ngôn nghe vậy, thì liền ngồi thẳng người, không nhúc nhích ngay lập tức.
Thực ra thì…
Dáng vẻ của cô ấy khi ngủ cũng khá là dễ thương.
Không khóc lóc mà cũng chẳng ầm Ĩ, lại ngoan ngoãn vừa đủ, như là một con búp bê vải bình thường vậy.
Một người đẹp đẽ đến như vậy, thì làm sao sẽ có người không thích được chứ?
Cậu ấy thì cảm thấy Bạch Minh Châu rất tốt, cô rất khác biệt so với những cô gái mà cậu quen biết, những cô gái khác đều sẽ có điệu bộ nũng nịu, muốn được người che chở.
Thế nhưng Bạch Minh Châu thì giỏi hơn rất nhiều, không những tự bảo vệ được bản thân, mà còn bảo vệ cho cả cậu nữa.
Với tư cách là một người đàn ông, thì cậu cũng có đôi lúc rất tự ti, xem ra cậu cần phải học những môn võ này cho giỏi, rồi cả đánh xa, đấm bốc nữa.
Không thể cứ lần nào gặp phải nguy hiểm, là lại để cho cô xông pha dẫn đầu lên trước, thì bản thân còn đáng mặt đàn ông sao chứ.
“Bạch… Bạch Minh Châu, nếu như lần sau có gặp phải nguy hiểm, thì anh… anh chắc chắn sẽ đứng ở phía trước che chở cho em, sẽ bảo vệ em… hãy tin… tin tưởng vào anh!” Cậu vừa nắm chặt nắm tay vừa nói.
Bọn họ không biết, một một cử động của họ, thì đều đang lọt vào mắt của người khác.
“Đợi lát nữa dạy dỗ bọn họ một chút, rồi tìm cơ hội mà thả họ ra ngoài, cố gắng giả vờ cho giống một tí. Không ngờ được năng lực quan sát của đứa con gái này lại mạnh như thế, vậy mà lại biết chúng ta sẽ không làm người khác bị thương, nhưng dù sao cũng phải làm cho ra dáng một chút, để cho người khác xem.”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Thuộc hạ tuân lệnh.
Bạch Minh Châu còn chưa ngủ được bao lâu, thì không nghĩ đến đã có người mở cửa ra đi vào, sau đó ánh sáng ở bên ngoài cũng theo đó mà chiếu vào.
Ánh sáng ở ngoài cửa rất mạnh mẽ, chiếu vào lớp vỏ sắt của nhà kho đến vô cùng rực rỡ.
Bạch Minh Châu mở mắt với vẻ đau khổ, thì chỉ thấy có hai người trông vạm vỡ đã đi vào.
Có một tên trong đó làm cho cô ấy cảm thấy rất quen mắt, chính là tên đã bị cô đập cho bể đầu.
Họ không nói gì, mà nắm chặt nắm chặt nắm tay nghiến răng ken két.
Sau đó liền bắt đầu xông vào nhau mà đánh.
Bạch Minh Châu phản kháng, rồi vật lộn với họ được một lúc, thế nhưng hai đấm tay thì sao có thể đọ nổi với bốn tay được.
Mắt thấy cô đã ngã xuống, mà quả đấm của tên đàn ông đó vẫn cứ như mưa trút xuống không ngừng, thì không nghĩ đến Ôn Mạc Ngôn sẽ đột nhiên vọt qua, kiên cường dùng thân của mình đỡ được một đấm này.
“Anh hùng cứu mỹ nhân? Dùng ở đây được đó. Con quỷ nhỏ này ra tay cũng quá độc ác đó, tao cần phải đánh một để xả giận mới được.”
“Anh… anh là đàn ông, thì ao có thể đánh phụ nữ chứ!” Ôn Mạc Ngôn nói đầy giận dữ.
“Lúc này không phải là lúc để phân biệt đàn ông phụ nữ! Mày cũng đừng có lôi cái nguyên tắc chó má kia ra với tao.”
Bạch Minh Châu vô cùng sốt ruột, đây là lúc dạy đạo lý cho tên côn đồ sao chứ?
“Chậc chậc chậc, này tên nhóc, mày là đang dạy tao cách làm người sao?”
“Các người đánh tôi đi, muốn đấm muốn đá gì thì cứ làm, nhưng có thể đừng đánh cô ấy được không.”
“Ý mày đang nói? Hai người bọn tao đánh mày?”
“Đúng vậy”
“Được, để tao xem xem tên nhóc như mày có thể miễn cưỡng đỡ được bao lâu.”
Hai người bắt đầu tay đấm chân đá, Ôn Mạc Ngôn cũng rất kiên cường, đánh không lại thì cũng chẳng khóc lóc cầu xin tha thứ, ngay cả một tiếng rên cũng chẳng bật ra.
Bạch Minh Châu không nhìn được nữa, muốn che chắn cho cậu ta, nhưng lại bị một tên trong đó cản lại.
Dù cho chỉ dư lại có một người, Ôn Mạc Ngôn cũng không chống lại nỗi.
“Tên nhóc này, kêu ra tiếng cho bố mày nghe, giả bộ cái gì chứ?”
Ôn Mạc Ngôn ngậm chặt miệng lại một cách gắt gao, mà không nói câu nào.
“Mày chỉ cần xin tha với bố mày, thì bố mày sẽ ngừng tay ngay!”
“Khốn… khốn kiếp!” Ôn Mạc Ngôn thốt ra được hai từ: “Muốn đánh thì cứ đánh, sao cứ nói lắm thế?”