“Chắc chắn cậu Thanh sẽ thắng!”
“Chắc chắn cậu Thanh sẽ thắng!”
…
Cao thủ Chiêu Châu đang có mặt đều reo hò, trong lúc nhất thời, khí thế bên Chiêu Châu tăng vọt.
Dương Thanh đang đứng giữa sàn đấu lạnh lùng nhìn Yoshida Kakeru: “Bắt đầu đi!”
Yoshida Kakeru cười lạnh: “Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, quỳ xuống xin tôi tha mạng, tôi có thể bỏ qua cho cậu”.
“Không những thế, tôi còn có thể đại diện nước Dương, bỏ qua ván cược hồi nãy giữa hai bên, không bắt cao thủ Chiêu Châu quỳ xuống xin lỗi nữa, sao nào?”
Dương Thanh nhíu mày, hồi nãy anh đã biết ván cược giữa hai bên từ lời Đỗ Trọng.
Đối với anh, Aoki Yamato hay Yoshida Kakeru cũng thế, đều là người mà anh phải đánh bại.
Anh chỉ lo lời Yoshida Kakeru nói sẽ khiến một số cao thủ Chiêu Châu không rõ sự thật bị mê hoặc, làm bẽ mặt tất cả cao thủ Chiêu Châu.
Quả nhiên, Yoshida Kakeru vừa dứt lời, bên Chiêu Châu, Đinh Văn Trác là người đầu tiên đứng dậy, nói lớn: “Dương Thanh, cậu mau quỳ xuống xin lỗi đi! Cậu chán sống thì cũng đừng liên lụy chúng tôi!”
“Ván cược này là do Đỗ Trọng bày ra để kéo dài thời gian chờ cậu, hai người muốn thì quỳ xuống mà xin lỗi, đừng liên luỵ người vô tội!”
Không ai ngờ Đinh Văn Trác lại nói thế trước mặt mọi người, ngay cả cao thủ nước Dương cũng hết sức bất ngờ.
Đỗ Trọng lập tức nổi giận, nhìn Đinh Văn Trác bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, quát: “Đinh Văn Trác, ông biết mình đang nói gì không?”
Cao thủ Chiêu Châu khác cũng nhìn Đinh Văn Trác với vẻ mặt không mấy thân thiện.