“Không rõ tung tích”.
“Vô liêm sĩ”.
Bạch Đoàn cảm giác mí mắt mình giật liên tục, tay hắn ta có hơi run, khẽ quát: “Chẳng lẽ bọn họ đến thành Thiên Khải thật sao? Vì sao đến giờ vẫn không nhận được hồi báo từ các thành trì? Có lẽ nào… bọn họ đều muốn tạo phản?”
“Đại nhân, nếu như phản quân thật sự tiến đến thành Thiên Khải, vậy thì chúng ta cần phải tranh thủ quay về cứu viện, người nhà của chúng ta… đều đang ở đó!”
“Làm sao quay về cứu viện bây giờ? Nếu đi đường cũ thì cần ít nhất mười ngày, hơn nữa, nếu phản quân không đến thành Thiên Khải như dự liệu thì xem như chúng ta phí công vô ích. Làm vậy khác gì muốn chết? Trừ phi nhận được mệnh lệnh từ bệ hạ, bằng không, không thể quay về một cách đơn giản như vậy”.
“Hiện tại, chỉ có thể nhanh chóng công phá Lão Hà Khẩu, giành lấy quyền chủ động. Dù phản quân có đến thành Thiên Khải đi nữa thì chúng ta cũng có thể đến cứu viện được. Ba ngày, trong vòng ba ngày phải đánh hạ Lão Hà Khẩu”.
“Báo…”
Một binh sĩ chạy vào.
“Tướng quân, toàn bộ quân địch tập trung ở đường sông của Lão Hà Khẩu. Ở giữa có đắp sáu cái đập lớn bằng bùn đất và đá, hai bên đường sông cũng không thể di chuyển được”.
“Xem ra là muốn quyết chiến với chúng ta ở giữa đường sông, được, ta sẽ khiến bọn họ hài lòng, lệnh cho 50 vạn nhân mã chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai bắt đầu tiến công”.
Ngày hôm sau, khi mặt trời vừa mọc, trận chiến chắc chắn sẽ lưu vào sử sách này chính thức mở màn…
Bởi vì đường sông bị đập lớn chắn ngang nên hai bên quyết định từ bỏ kỵ binh. Mười vạn quân Đại Lương xếp thành hàng chỉnh tề, bắt đầu tiến công lần thứ nhất. Ở vị trí cách đường sông chưa đến 500 mét đã có tầng tầng lớp lớp binh sĩ tiến hành công kích.
“Đội súng kíp chuẩn bị… Ba phát một lượt… bắn…”
“Hàng thứ hai… ba phát một lượt… bắn…”
“Đoàng… đoàng… đoàng…”