Cố Lan San đứng trong phòng ngủ ngẩn người một lúc mới cầm điện thoại di động của mình, lên giường, quyết định đêm nay sẽ để đèn sáng.
Không biết có phải do ánh đèn quá chói mắt hay không mà Cố Lan San nằm trên giường không cách nào ngủ được, lqđ một lần cô vất vả lắm mới thiếp đi lại theo bản năng vươn tay mới phát hiện bên cạnh giường lớn trống rỗng lạnh lẽo, đầu óc cô lập tức tỉnh táo.
Cố Lan San trở mình thật mạnh, lấy chăn trùm lên đầu, cô nhắm mắt bắt buộc bản thân phải ngủ, nhưng bên tai lại vang lên những lời mà lúc chiều Tô Kiều Kiều đã nói.
“Anh ấy chưa nói anh ấy muốn ly hôn với vợ, nhưng tôi cảm thấy anh ấy và vợ sẽ không được lâu dài.”
“Mọi người không biết đâu…… Thật ra vợ của anh Thịnh là một con cọp cái.”
“Cho nên tôi dám khẳng định anh Thịnh chắc chắn sẽ ly hôn với vợ……”
“Hơn nữa mọi người suy nghĩ một chút, một con cọp cái, đàn ông sao có thể có ham muốn với cô ta.”
“Hơn nữa tôi cảm thấy người phụ nữ có thế làm Thịnh Thế bị thương đầy mặt thì dáng người nhất định sẽ rất béo, rất khỏe mạnh, ít nhất cũng phải một trăm ký……haha……”
Ly hôn…… Cọp mẹ…… Dáng người rất béo…… Không gợi lên được chút ham muốn……
Trong đầu Cố Lan San không ngừng vang lên những từ này, cô lập tức vén chăn ngồi dậy!
Cô nghĩ cũng không nghĩ đã cầm lấy điện thoại di động, tìm được số điện thoại của Thịnh Thế, sau đó lập tức nhấn gọi.
Điện thoại là vang lên năm tiếng Thịnh Thế mới nghe, trong đó truyền đến một giọng nói rung động không xác định: “Sở Sở?”