“Tôi muốn trở về!”
“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi muốn quay lại!”
Người con gái hét lên trong nước mắt, quản gia Hạ không thể nào nhìn được nỗi đau trong đôi mắt sâu thẳm đó, đau đớn tới mức cô không thể nào duy trì được sự tự trọng của bản thân nữa.
Ba…
Một cái tát không chút lưu tình hướng về phía người con gái ở bên cạnh.
Người con gái sững sờ quay đầu lại, quản gia Hạ đang định mắng chửi.
Nhưng một giây sau, người con gái đó điên cuồng bổ nhào tới cướp vô lăng.
Hành động này, khiến mặt của quản gia Hạ xanh lét.
“Bỏ tay ra! Cô bị điên sao! Nhanh bỏ tay ra! Nếu cô mà không bỏ tay ra thì cả hai chúng ta đều chết đó!”
Quản gia Hạ tức giận hét lên.
Người con gái đó tựa như không nghe thấy gì, sống chết nắm chặt lấy vô lăng.
Quản gia Hạ lại quên rằng, bản thân ông ta chẳng phải là mong cô chết sao? Hai người ở trong xe tranh giành tay lái.
Ngay giây phút này, ông ta cảm thấy rất sợ hãi.
Quản gia Hạ là người nói muốn đưa cô ấy cùng chìm xuống dưới biển, nhưng giây phút này ông ta cũng bị dọa.
Ông ta cho rằng bản thân mình bị điên rồi, ông ta không cần mạng sống nữa, cho nên cũng muốn lôi cô xuống địa ngục cùng.
Nhưng mà khi gần kề cái chết thì ông ta lại sợ hãi, ông ta lại hối hận.
Bàn chân đạp lên chân phanh.
Vốn dĩ tốc độ của xe đang lao nhanh như phi tiêu cho nên mặc dù ông ta đã thả chân ga ra một lúc rôi, nhưng mà tốc độ vẫn còn rất nhanh.
Từ giây phút bàn chân đạp lên chân phanh, chiếc xe phải chịu đựng một








– —————–