Một tiểu tướng đang hò hét bỗng lấy ra tinh linh lắng nghe một hồi, sau đó truyền âm với đồng bạn bên cạnh: “Đại thống lĩnh có lệnh, mọi người lập tức tập hợp, đi!”
Người phủ tổng trấn hò hét trên đầu đường Quỷ Thị nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại tiếng xôn xao khắp nơi.
Tín Nghĩa Các, Tào Mãn chống tay trên cửa sổ, sắc mặt ngưng trọng, nhìn chăm chăm đèn đuốc Quỷ Thị.
– Ông chủ!
Tiếng gõ cửa cùng lời của Thất Tuyệt truyền tới, Tào Mãn quát:
– Vào đi!
Thất Tuyệt đẩy cửa vào, chắp tay phía sau Tào Mãn nói:
– Ông chủ, đồ đã phát tán ở Quỷ Thị cùng tất cả chợ đen, người phủ tổng trấn đang hò hét kêu la ở khắp Quỷ Thị, chứng minh trong sạch cho Ngưu Hữu Đức.
– Trong sạch? Trong sạch cái rắm, chuyện này nếu không liên quan tới Ngưu Hữu Đức, ta đem chặt đầu mình! Hai mặt vừa ca vừa la, không biết là chúng ta ngốc hay lão Nhị điên rồi? Lão Nhị vậy muốn làm gì, chẳng lẽ chỉ dựa vào chút lời đồn đã muốn phá đổ Doanh gia? Nếu chuyện này có chỗ hở nào thì để bản thân lão Nhị ăn nói với các huynh đệ đi!
Buông tay ra, Tào Mãn thở dài xoay người lại, trầm giọng nói:
– Đề phòng đối phương phản công, lập tức thông báo nhân viên ở các chợ đen trốn tránh, chúng ta không điên theo lão Nhị được!
– Rõ!
Thất Tuyệt đáp.
Tào Mãn bước ra khỏi phòng, toàn bộ Tín Nghĩa Các nhanh chóng người đi nhà trống.
40 ngàn đại quân U Minh cũng không tản vào Thiên Nhai, nhân viên đi vào chỉ là một bộ phận trong mạng lưới, còn một nhóm người đảm nhiệm tác dụng trung chuyển tin tức, bằng không một mình Dương Triệu Thanh không thể nào liên lạc với từng người trong Thiên Nhai, cũng không liên lạc được.
Trên một hành tinh hoang vu, Nguyên Công ngồi trên tảng đá nhìn tinh linh, miệng lẩm bẩm, không bết đang lẩm bẩm cái gì, tóm lại hắn đều biết lời đồn các nơi.
Ngọc Phật Tự, trong khe núi Bích Ba Thanh Đàm, hai thân mình trần truồng.
Bát Giới ngâm nửa mình trong nước, nằm sấp trên tảng đá bên bờ. Ngọc La Sát nắn bóp lưng cho hắn, miệng nói một hồi, ngón tay chọt vào ót trọc của Bát Giới.
– Ta nói ngươi không lo lắng đại ca một chút? Quảng Lệnh Công phát tán những lời đồn này rõ ràng chính là nhắm vào đại ca mà.
– Ầy! Lo cái gì chứ? Ta hiểu rất rõ đại ca, té chút nước bẩn, đối với người tắm trong lời lẽ dơ bẩn, vốn có danh xấu, làm sao quan tâm chuyện này, nói không chừng còn dùng lời đồn đẩy lại.
Bát Giới nằm sấp nhắm mắt xì một tiếng, bộ dáng không hề quan tâm, thầm cười Ngọc La Sát không biết đại ca đang từng vang danh Miêu Tặc ở tiểu thế giới.
– Cái gì nói là có danh xấu, có người nói đại ca mình như vậy sao? Vấn đề là rất có thể Quảng Lệnh Công đã chuẩn bị ra tay với đại ca ngươi.
Ngọc La Sát nói chưa xong, lấy ra một cái tinh linh, không biết liên lạc với ai một hồi, sắc mặt chợt biến lại chọc Bát Giới một cái.
– Xảy ra chuyện, đại ca cũng truyền lời đồn khắp thiên hạ.
Bát Giới cười hắc hắc, vò đầu nói:
– Ta nói không sai chứ, lấy dao đâm dao thôi.
Ngọc La Sát nhéo lỗ tai hắn:
– Ngươi nghe cho kỹ, không phải nhắm vào Quảng Lệnh Công, là nhắm vào Doanh Cửu Quang.