Hầu Tử đáp: “Dạ cháu đã điều tra rõ ràng hết rồi!”
“Điều tra cái gì mà rõ ràng thế?” Đỗ Văn Hạo khó hiểu hỏi lại.
“Đại lão gia! Lão gia quên rồi sao? Lão gia bảo cháu đi điều tra về cái trạch viên trên núi đó!” Hầu Tử nhanh nhảu đáp.
Đỗ Văn Hạo lúc này mới nhớ đến cái tòa lâu đài được xây như cái lô cốt ở trên núi, liền vỗ vỗ lên đầu cười nói: “Ồ! Đúng rồi! Ha ha, sao ta lại quên nó được nhỉ! Cậu đã điều tra được cái gì rồi?”
“Cháu gái của ông Lý đã từng làm việc cho Kha Gia Sơn Trang một thời gian, nhưng không lâu sau vì phải đi lấy chồng nên không làm ở đó nữa. Sau đó cháu lại hỏi chị ta xem còn có ai nữa không, thì chị ta bèn đưa cháu đi tìm thêm mấy người đã từng làm ở đấy nữa! Sau khi nghe họ nói xong thì cháu cũng biết được đại khái tình hình, chính vì thế mà cháu mới đến tìm lão gia để bẩm báo!”
Đỗ Văn Hạo lúc này cũng vừa vặn cắn một miếng bánh bao rất to vào trong miệng, chính vì to quá mà hắn không thể nào nuốt trôi được đẫn đế bị ngẹn. Đỗ Văn Hạo vội vã chạy đến bên thùng nước cạnh đó, cầm một gáo nước đưa lên uống ừng ực, sau đó mới lên tiếng nói: “Được, tốt lắm! Cậu nói cho ta nghe xem cậu đã điều tra được cái gì rồi!”
Hầu Tử nghe vậy bèn đáp: “gia thế của dòng họ Kha Gia vốn là một đại địa chủ tại Nhã Châu, nghe nói bọn họ cái gì cũng làm, dĩ nhiên là bọn họ buôn bán đều là những thứ hợp pháp, không hề dính líu đến thứ gì tệ hại cả, quản gia của Kha gia có tên là…”
Đỗ Văn Hạo nghe đến đây thì chen vào cắt lời của Hầu Tử nói: “Thôi được rồi! Cậu không cần phải nói đến gia phả nhà bọn họ đâu! Gia tộc của họ có tiền, có của thế nào ta cũng biết rồi, cái tòa lâu đài to lớn thế kia không phải ai cũng có được đâu! Nếu không phải nhà có tiền, có thế làm sao xây được một trạch viện quy mô đến như vậy! Thế trong nhà bọn họ bây giờ có ai còn sống không?”
“Dạ! Ngày trước mọi người vẫn còn sống ạ!” Hầu Tử dẩu mỏ lên nói.
“Vớ vẩn! Nếu ngày trước không có người nào còn sống, thì làm gì có ai xây được cái trạch viện to như vậy!” Đỗ Văn Hạo cau mày nói.
“Hề hề! Ý của cháu là sau khi quân Tây Sơn bị tiêu diệt xong rồi thì người nhà Kha gia vẫn còn sống?”
“Ố? Vậy tại sao khi cậu và mấy vị phu nhân đến đó lại không thấy có ai vậy?” Đỗ Văn Hạo khó hiểu hỏi,
“Cháu nghe một bà cô làm việc suốt cho Kha gia kể rằng, bà ta rời khỏi Kha gia ba ngày trước khi cháu và ba vị phu nhân phát hiện ra trạch viện. Cái trạch viện đó chỉ là một trong những căn trạch viện của Kha gia mà thôi, thường ngày mọi người trong nhà Kha gia đều sống ở trong thành, sau khi căn trạch viện ở trong thành bị quân Tây Sơn thiêu đốt thì bọn họ bèn chuyển lên khu sơn trang trên núi lánh nạn!” Hầu Tử liến thoắng cái miệng kể.
“Ố! Bọn họ cũng biết lo xa trông rộng ra phết đấy chứ! Cậu nói tiếp đi!” Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói.
“Khi đó, Kha lão gia bị bệnh, chắc là do tức quá nên mới sinh bệnh như vậy, bởi vì con dâu của nhà Kha gia bị quân Tây Sơn làm nhục, người con dâu sau đó vì bị làm nhục mà xấu hổ tự sát, trong bụng lúc đó đang mang thai một đứa bé, Kha lão gia vì chuyện đó nên tức quá sinh bệnh, sau đó không lâu thì qua đời!”
“Ài!” Đỗ Văn Hạo nghe đến đây bất giác thở dài cho số phận chớ trêu của một gia đình bất hạnh.
“Kha gia nhân khẩu rất đông, nghe nói có đến mấy chục người lận! Kha lão gia lúc sinh thời có năm vị phu nhân, và mười một người con trai, về sau thì chỉ còn có bốn người con trại là ở lại trong nhà, về sau….!”
“Thôi được rồi! Cậu lại nói lạc vấn đề chính rồi, cậu nói lằng nhằng nhiều thứ quá, nói đơn giản thôi!” Đỗ Văn Hạo nghe Hầu Tử thao thao bất tuyệt sang chuyện khác, thì vội vã ngăn lại.
Hầu Tử thấy vậy bèn nói: “Dạ, vâng! Nghe nói gia đình Kha lão gia là ngũ đại đồng đường (năm đời ở chung với nhau). Nhưng khi quân Tây Sơn đến đây, Kha gia liền mất đi ba người! À, đúng rồi! Trong Kha gia có một người tên Kha Minh, ông ta giết chết vợ, thiếp và ba người con của của mình, sau đó thì tự sát!”
Đỗ Văn Hạo nghe đến đây bất giác chen vào nói: “Tất cả đều chết rồi hả?”
Hầu Tử đáp: “Nghe nói Kha Minh là cháu đích tôn của Kha lão gia, nhưng Kha lão gia không hề muốn đem tài sản truyền lại cho người này, nói chung câu chuyện rất là phức tạp! Có lẽ Kha Minh vì vậy nên tức giận giết luôn mấy người trong nhà mình, sau đó tự sát!”
Đỗ Văn Hạo nghe đến đây cảm thấy rờn rợn gai ốc nói: “Vậy những người khác còn sống chứ?”
Hầu Tử đáp: “Nghe nói đi vào trong đất Thục (tên địa danh) rồi, gia cảnh nhà họ giầu có như vậy, cũng chẳng thấy tiếc rẻ gì một cái trạch viện con con như thế này cả, nhưng mà nghe nói còn có người muốn ở lại, không muốn đi vào trong đất Thục, nhưng người đó lại không ở trong cái trạch viện này. Đúng rồi, kho thóc trong khu trạch viện đó nhiều lắm, nhiều đến độ đại lão gia cũng không thể tưởng tượng nổi đâu!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì rung động trong lòng, đây cũng là lúc mà hắn đang cần lương thực hơn bao giờ hết, Đỗ Văn Hạo suy nghĩ giây lát rồi nói: “Cậu lại đi điều tra tiếp xem người ở lại đó là ai, có thể đem lương thực của người đó ra quyên góp cho chúng ta không?”
Hầu Tử nghe xong thì cười lên với vẻ vô cùng đắc ý: “Cháu đã điều tra hết rồi, trong hơn chục ngày nay, cháu nghe mọi người nói nhiều lắm, cái gì cũng có. Nào là chuyện Kha Minh có bốn người con, chỉ giết đi ba người, do vậy mà người còn lại ở đây chính là người con thứ tư của Kha Minh! Cũng có người nói rằng, thực ra người trong dòng họ Kha gia đã bỏ đi hết cả rồi, không còn một ai ở đây cả. Sau đó, cháu trong một lần tình cờ, nghe thấy Lão Cưu (Tú Bà ở lầu xanh) ở Lạc Diêu Viện nói bọn họ mới mua về một nhân vật tuyệt sắc giai nhân có tên là Kha Nghiêu, nghe nói người này thuộc vào dòng dõi của Kha gia. Xong đâu đấy rồi cháu lại chạy đến thông báo cho phu nhân nghe, phu nhân liền bảo cháu dẫn thêm mấy người thị vệ đi xem tình hình, bởi vì cháu còn nhỏ tuổi quá không nên vào mấy chỗ đó!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì phá lên cười ha hả.
Hầu Tử nghe Đỗ Văn Hạo cười vậy cũng ngượng chín người, mặt đỏ tía tai nói: “Đại lão gia! Lão gia đừng cười cháu nữa!”
“Ta cười là vì một người sinh ra trong một gia tộc có tiền, gia thế hiển hách như vậy, sao lại rơi vào hoàn cảnh khốn nạn như vậy! Nhưng ta đoán có lẽ Lão Cưu đó chẳng qua là bày trò ra như vậy thôi, chứ trạch viện nhà của người ta còn đấy, đi vào đó làm kiếp con hát làm gì! Thế mà cậu cũng tin sao?”
Hầu Tử nghe xong liền đáp: “Đúng thật mà đại lão gia, vị cô nương đó mới vào đó được một thời gian ngắn thôi, vả lại tuổi còn nhỏ nên chưa tiếp khách được! Vị cô nương đó còn mời cả sư phụ đến để học cầm kỳ thi họa mà! Cháu cũng trông thấy vị cô nương đó rồi! Cháu chỉ cần nói tên của đại lão gia ra thôi là Lão Cưu đã sợ xanh mắt mèo đem vị cô nương đó ra cho cháu xem mặt luôn!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong liền đưa tay lên vỗ mạnh tay mình xuống lưng của Hầu Tử kêu lên một tiếng chát chúa, Hầu Tự bị đau kêu lên oai oái: “Thằng ranh con này! Sao ngươi dám lấy danh nghĩa của ta mà vào lầu xanh tìm cô nương hả? Sau này chắc ngươi cũng là một tên thích đi hái hoa ven đường (thích đi lầu xanh) !”
Hầu Tử chỉ biết gãi gãi đầu cười hềnh hệch đáp: “Đại lão gia không biết chứ vị cô nương tên Kha Nghiêu kia xinh đẹp lạ thường! Khi cháu mới gặp cô ấy mà đã như ngây như dại rồi, công nhận là đẹp hết chỗ chê!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn đưa mắt khinh khỉnh nói: “Một tên nhãi ranh miệng còn hôi sữa như ngươi thì biết gì về cái đẹp cơ chứ?”
Hầu Tử le lưỡi ra nói: “Đại lão gia không tin cứ đến đó mà nhìn, cô ấy mới mười bốn tuổi thôi, mà trông cao ráo dễ nhìn, chỉ mỗi tội là sắc mặt quá đỗi lạnh lùng, gặp ai cũng chẳng cười, nghe nói Lão Cưu còn tự ý đặt cho cô ấy một cái tên là Lãnh Nguyệt, cháu thấy cái tên này hơi khó nghe!”
Đỗ Văn Hạo cũng gật gù nói: “Ta cũng thấy cái tên này khó nghe!”
Hầu Tử nghe thấy Đỗ Văn Hạo nói như vậy thì hai mắt sáng lên nói: “Thật chứ?”
Đỗ Văn Hạo lại giơ tay lên định đánh, thì Hầu Tử đã nhanh nhẹn chạy sang chỗ khác tránh né, Đỗ Văn Hạo thấy vậy cười nói: “Cái gì mà thật với chả giả! Ta cho ngươi đi điều tra việc ở trạch viện, thế mà ngươi đã lăng nhăng chạy sang Lạc Diêu Viện để chơi rồi! Không cho ngươi ăn đòn không được!”
Hầu Tử nghe vậy chỉ mỉm cười ma mãnh, sau đó e dè bước đến gần Đỗ Văn Hạo, thấp giọng nói: “Đại lão gia xin đừng đánh cháu vội! Lúc cháu gặp Lãnh Nguyệt, cháu đã hỏi rằng cô ta có quen Kha Minh không, đại lão gia biết cô ta trả lời ra sao không?”
“Không quen!” Đỗ Văn Hạo nói luôn không cần suy nghĩ.
“Sao đại lão gia lại biết được vậy?” Hầu Tử khó hiểu hỏi lại.
Đỗ Văn Hạo mỉm cười đứng dậy nói: “Thì ta đã nói rồi đó thôi, đây chẳng qua là chiêu bài của Lão Cưu để đánh bóng tên tuổi của mình thôi, cậu sao lại nghĩ một tiểu thư danh giá trong dòng họ trâm anh thế phiệt như Kha gia lại phải vào lầu xanh làm con hát nhỉ? Để ta nói cho cậu biết nhé, thứ nhất nếu cô ấy đúng là con của Kha Minh vậy thì khi Kha Minh giết vợ và ba con của mình thì chẳng có lý do gì để không giết cô ấy cả, giết một người và giết một trăm người đều là giết người, về mặt tính chất thì chúng chẳng khác nhau là mấy, thứ hai cho dù Kha Minh không giết cô ấy, thì cả dòng họ Kha gia cũng không thể nào để cô ấy bơ vơ một mình nơi này mà không quan tâm cả! Vàđiều thứ ba cũng là điều quan trọng nhất, nếu cô ấy là dòng dõi Kha gia, thì cái trạch viện trên núi kia giàu có thế nào cậu cũng biết rồi, cô ấy việc gì phải tự hạ thấp mình đi làm kỹ nữ để nuôi sống bản thân mình cơ chứ!”
Hầu Từ nghe xong thì thấy Đỗ Văn Hạo nói vô cùng có lý, nên đành nói: “Vậy thìđề cháu đi điều tra tiếp xem sao!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Đi đi! Về sau cậu cũng đừng đến những nơi như Lạc Diêu Viện nữa, nếu không cậu không thọ lâu được đâu!”
Hầu Tử vẫn còn trẻ con nên chắc chắn không hiểu hết hàm ý trong câu nói của Đỗ Văn Hạo, chỉ mỉm cười gật đầu rồi quay người bước ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo thấy Hầu Tử đã đi bèn đứng dậy quay vào trong phòng, nhưng khi mới định bước vào trong thì bên ngoài có một viên binh sĩ chạy vào trong thông báo: “Bẩm đại nhân! Bên ngoài có người muốn tìm gặp ngài!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn bước ra ngoài cổng nhìn, khi hắn vừa mới ra đến cổng, thìđã trông thấy ở đó có một nữ nhân ăn mặc diêm dúa, lòe loẹt mỉm cười đứng đó chờ đợi.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nói: “Người này ta đâu có quen đâu!”
Viên binh sĩ thấy vậy bèn cười thầm trong bụng đáp: “Dạ đây là bà chủ của Lạc Diêu Viện ở trong thành đó ạ! Bà chủ muốn mời đại nhân và Lý tướng quân đến đó dự tiệc!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn thầm nghĩ, những loại người này đúng là ghê gớm, dám đến tận doanh trại quân đội tìm mình và Lý Phố, dự tiệc cái nỗi gì! Mục đích đến đây là mời mình đến chơi lầu xanh của mụ ta thôi mà, có gì là lạ! Ý, hình như cô gái tên Kha Nghiêu kia hình như cũng ở trong cái Lạc Diêu Viện này thì phải, sao mà trùng hợp như vậy nhỉ! Đỗ Văn Hạo ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi ra bảo người ta về trước đi, ta và Lý Phố sẽ đến sau!”
Sau khi thu dọn, chuẩn bị xong Đỗ Văn Hạo và Lý Phố bèn lên đường dự tiệc.
Ở phía tây thành Nhã Châu, đường đi quanh co, khúc khuỷu, rặng liễu đìu hiu nên thơ, là một nơi nổi tiếng lãng mạn trong thành Nhã Châu, nơi này khung cảnh hữu tình, là một địa điểm vô cùng thích hợp để khai kỹ viện, chính vì vậy mà kỹ viện nơi đây mọc lên như nấm, và kỳ lạ một điều là khi quân Tây Sơn đến đây cướp phá, thì bọn chúng lại không hề động chạm gìđến nơi đây cả. Toàn bộ thành Nhã Châu chỉ còn mỗi chỗ này là còn nguyên vẹn, và giữ được vẻ phồn hoa vốn có của nó.
Lão Cưu đúng là một người rất biết làm ăn, suy nghĩ vô cùng chu đáo, Lão Cưu biết Đỗ Văn Hạo và Lý Phố sắp đến đây, nên đã chuẩn bị sãn hai cái kiệu chờ cách doanh trại quân đội một đoạn không xa, như vậy khi Đỗ Văn Hạo và Lý Phố lên kiệu vào trong Lạc Diêu Viện, thì sẽ không có ai biết được ai người vào trong đó chơi bời cả! Hai người sau khi lên kiệu, đoàn người liền ngay lập tức khởi kiệu đi thẳng đến khu ăn chơi bậc nhất thành Nhã Châu.
Đỗ Văn Hạo nghe Lý Phố nói rằng, kỹ viện nơi đây xây dựng cũng phải có cách thức riêng của nó, phía trước cổng tốt nhất là nên trồng dương liễu, có hàm ý là e ấp, e thẹn; bên ngoài cửa sổ tốt nhân là nên có dòng lưu thủy, có hàm ý là tình bất tận. Bên trong thiết kế nên chú ý các điểm sau, tiền đường phải rộng, các đình, viện phía trong phải đẹp, xung quanh nên trồng hoa, bên cạnh đó có thể dựng vài hòn non bộ, cạnh đó là có một cái ao cá lãng mạn. Phòng nơi đây rèm che nửa vời, các họa tiết hoa văn trong phòng phải tinh sảo, và không thể thiếu được các yếu tố cầm kỳ thi họa, bút nghiên, mực giấy, căn phòng này phải toát lên một sự tao nhã, thanh lịch quyết không phải là nơi chợ búa bán rau bán thịt. Có như vậy thì khi khách vào trong này mới có cảm giác mình lạc vào chốn thần tiên, tất cả các nỗi tức giận, mệt nhọc, uể oải đều bay đi hết cả. Tiếp sau đó là thứcaăn, điểm tâm, hoa quả, cốc chén, bát đũa, tất cả đều phải thiết kế tinh hoa đẹp mắt và sạch sẽ. Lạc Diêu Viện là một kỹ viện tốt nhất của Nhã Châu, đầu bếp được mời về từ kinh thành, phục vụ cũng vô cùng chu đáo, đồ ăn nơi đây thanh đạm, nhưng rượu lại rất nồng, trà thì thơm mát, tách uống lại vô cùng sạch sẽ. Người hầu trà, hầu rượu đại bộ phận là những thiếu nữ xinh xắn, lời ăn tiếng nói nhẹ nhàng uyển chuyển, động tác thì dịu dàng, hiền thục không có vẻ gì thô lỗ cả. Chính vì vậy mà có rất nhiều người thích đến lầu xanh hưởng thụ như vậy!
Có lẽ do đã được Lão Cưu dặn dò cẩn thận nên hai chiếc kiệu sau khi đến nơi đã tự giác đi ra đằng cổng sau, chứ không phải đi thẳng vào từ cổng trước. Ở cổng trước lúc này cóđủ các loại đàn ông đến đây tìm thú vui, ở một nơi điều kiện phụ vụ tốt như thế này thì bất kỳ các quý ông nào trong túi có tiền đều muốn đến đây hưởng thụ, chỉ cần vài lạng bạng thôi là bọn họ đã có thể tận hưởng vài chén rượu, vài tách trà, và còn được các vị cô nương ngồi hầu nữa, chính vì thế mà họ chẳng tiếc mấy đồng lẻ mà hưởng lạc ở đây, Nhưng, những cô nương phục vụ bọn họ cũng không phải là những cô nương tốt nhất ở đây, bởi tuy cùng là kỹ nữ, nhưng kỹ nữ cũng có cấp bậc riêng của nó, tiền ít thì cô nương xấu hơn một chút, tiền nhiều thì dĩ nhiên làđược dùng hàng đẹp rồi!
Khi bước xuống kiệu, Đỗ Văn Hạo liền đưa mắt ra bốn phương quan sát, nơi đây là một con ngõ nhỏ, không có một bóng người nào cả, lần đầu tiên đến kỹ viện, nên Đỗ Văn Hạo cũng có chút rụt rè, e sợ. Hắn rất khinh bỉ mấy cái ổ chứa như thế này, chính vì thế nên khi mới bước vào trong hắn đã hơi cúi đầu sợ sệt, nhưng Lý Phố thì không, ông ta vẫn hiên ngang đi đằng sau lưng hắn, hiếu kỳ đưa mắt nhìn khắp nơi.
“Ôi! Đỗ Câu Quản đến rồi! Khách quý, khách quý! Thúy Nhi bái liến Đỗ đại nhân và Lý tướng quân!” Lão Cưu lúc này bận một bộ vấy áo đỏ chót, hai cái vạt áo thắt qua giữa ngực, hai tay buông thong, bước đến nghênh đón, tuy bà ta đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng lúc này vẫn trông thấy dáng vẻ thanh tú thời thiếu nữ khi xưa, trông cũng không đến nỗi làm người ta cảm thấy ác cảm.
Lão Cưu vừa nói vừa đi đến bên Đỗ Văn Hạo, đưa tay lên đặt lên tay cánh tay của Đỗ Văn Hạo, nhưng ngay lập tức bị hắn hất luôn ra, Lão Cưu thấy vậy vẫn chỉ mỉm cười không nói, trông nét mặt thờ ơ của Đỗ Văn Hạo liền không dám có những hành động thân mật như vậy nữa.
Đỗ Văn Hạo và Lý Phố lúc này được Lão Cưu sắp xếp vào một căn phòng có tên “tổ ấm” trên lầu hai ở phía đông, khi mới bước vào đây một mùi thơm dịu bốc lên thanh thanh, nội thất căn phòng được bố trí vô cùng tao nhã, trông như một khuê phòng của thiếu nữ, trên tường còn treo một bức tranh vẽ hình một thiếu nữ, thiếu nữ trong tranh thân hình đầy đặn, ăn mặc vô cùng hở hang, một tay cầm quạt che nửa bên mặt, một tay đặt lên trên bàn, phía sau cô gái là một hòn non bộ, trên đó được điểm một vài bong hoa màu đỏ, vừa vặn điểm lên mái tóc của thiếu nữ, bức tranh này bố cục cũng khá hợp lý, nét vẽ cũng cầu kỳ công phu.
Đỗ Văn hạo đến gần nhìn kỹ thì phát hiện dưới góc tranh có một dấu ấn triện khắc ba chữ: “Diêm Lập Bổm”, Đỗ Văn Hạo sững người sửng sốt, bức tranh này trên thị trường khá là đáng giá, xem ra Lão Cưu Thúy Nhi này cũng biết tiêu tiền chơi sang lắm đây.
Sau khi ngồi xuống thì, Lão Cưu cho gọi hai thiếu nữ gương mặt thanh tú lên hầu, nhưng, nét mặt của Đỗ Văn Hạo vẫn như lúc mới vào đến đây, cứng ngắc và lạnh lùng. Lão Cưu lại cứ tưởng hắn không thích hai thiếu nữ này bèn vội gọi hai người khá đến, Lý Phố thấy vậy thì nét mặt đanh lại, Lão Cưu biết ý không đợi Lý Phố kịp lên tiếng nói đã ra ý bảo hai thiếu nữ đó lui ra, sau đó thận trọng, e dè đến bên Lý Phố, thấp giọng tươi cười nói: “Lý tướng quân! Ngài xem, chúng ta nên chọn cho Đỗ đại nhân người nào thì thích hợp!”
Lý Phô nghe vậy hừ lên một tiếng nói: “Ngươi đã mời Đỗ đại nhân đến đây rồi! Thế mà sao vẫn chưa mời hoa khôi của viện các ngươi lên đây để hầu hạ hả?”
Lão Cưu nghe xong thì cảm thấy vô cùng khó xử, Lý Phố thấy vẻ mặt Lão Cưu như vậy bèn lớn giọng nói: “Ngươi nhỏ nhen như vậy mà cũng đòi mời khách à? Đỗ đại nhân bận rộn như vậy, làm gì có thời gian ở đây mà lằng nhằng với ngươi! Đi! Đi hết cả đi! Không có người thì chúng ta đi đây!”
Lão Cưu thấy vậy thì sợ hãi vô cùng, bèn len lén đưa mắt sang nhìn Đỗ Văn Hạo, thì thấy nét mặt của hắn cũng chẳng có biểu hiện gì cả, thì thầm nghĩ chả trách mà trẻ tuổi như vậy mà đã làm đến chức Câu Quản, xem ra cá sộp rồi đây, nghe nói đến cả Chi Châu đại nhân còn phải nghe lời ông ấy, thì đúng là người có bề thế rồi! Trông ông ta còn trẻ vậy mà đã trầm tĩnh như vậy thì thật là hiếm có!