“Ông cố ý đâm vào xe sao?”
Dòng máu ấm nóng chảy xuống từ trên trán, cô không giơ tay lau đi, chăm chú nhìn người trước mặt không chớp mắt.
Thực ra không cần hỏi, lúc chiếc xe lao đến, chính là cố tình lao vào chỗ chết, cô nghiêng đầu nhìn tài xế cũng bị thương đang ôm ấy cánh tay, nếu không phải là năng lực ứng biến của tài xế này tốt, lúc này, cô không chỉ là đơn giản là bị thương.
“Tôi đâm vào đấy, thì sao? Cô muốn báo thù sao?”
Quản gia Hạ thản nhiên nói, sâu trong ánh mắt đều là sự căm hận với Giản Đồng.
“Đáng tiếc thật, không thể đâm chết cô ngay tại hiện trường”
Quản gia Hạ vẻ mặt tiếc nuối, chuyển chủ đề: “Cũng tốt cũng tốt, nếu để cô chết một cách nhẹ nhàng như vậy, vậy thì đã quá hời cho cô rôi”
“Tại sao?”
Vẻ mặt cô bình tĩnh hỏi.
Ông ta không ngừng làm hại cô.
“Câu hỏi ngu xuẩn như vậy, cô còn phải hỏi sao? Tại sao? Cô còn dám hỏi tôi tại sao? Nếu không phải vì cô, Vi Minh của tôi sao có thể chết được?”
“Không phải tự ông hại chất Hạ Vi Minh sao?”
Cô lạnh lùng cười: “Ông tự tay giết hại con gái mình, lúc ông ra tay, sao ông không nghĩ, đó là con gái ông?”
“Câm môm!”
Quản gia Hạ bị chọc giận, vung một cái tát, Giản Đồng không kịp né, hứng trọn cái tát, trên khuôn mặt nhỏ nanh, nửa khuôn mặt bỗng sưng lên.
Nụ cười của cô càng mỉa mai.








– —————–