“Đừng … đừng mà …” Ứng Phá Lãng yếu ớt hét lên, trong mắt toàn là sự sợ hãi.
Sự bình tĩnh và tự tin trước đó ngay lúc này đã biến mắt không còn dấu vết.
“Như vậy vẫn chưa được.” Lâm Dương lạnh lùng nói, còn muốn phát lực.
“Lâm thần y, dừng tay!”
Minh Vũ ở bên này đột nhiên hét lên một tiếng, mọi người liền vội vàng chạy tới.
Nhưng lời nói của bà ta hoàn toàn vô dụng, Lâm Dương lại nhắc chân.
Răng rắc…
“Aaaaa…”
Tiếng hét của Ứng Phá Lãng lại vang lên.
Đôi tay của anh ta đã hoàn toàn bị phế rồi.
Minh Vũ sắc mặt tái nhợt, cả người run rẫy không ngừng, rung lên điên cuồng.
Bà ta đã nghĩ đến sự tức giận của nhà họ Ứng.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên thả chân ra, cầm kiếm gỗ bên cạnh lên, đưa lưỡi kiếm kề vào cổ của Ứng Phá Lãng, mặt không biểu cảm nói: “Bây giờ, đã đến lúc tiễn anh lên đường rồi.”
“Cái gì?”
“Dừng tay!”
“Tên họ Lâm! Dám sao?”
“Nhanh dừng lại cho tôi!”
Những tiếng hét kinh hoàng và cực kỳ thảm thiết từ bốn phương tám hướng vang lên, sau đó vô số người lao đến…
Bọn họ đang làm cái gì vậy?
Bọn họ bị điên rồi sao?
Đó là Lâm Dương!
Lâm Dương là người thế nào! Những gì mà anh đã làm vừa rồi, những người này đều đã tận mắt chứng kiến!
Họ sẽ không sợ một con quỷ giết người không chớp mắt như vậy sao?
Không!
Bọn họ sợ!
Nhưng bọn họ còn có thứ càng đáng sợ hơn!