Anh coi cô như một người bạn, thực lòng quan tâm chăm sóc, nhưng cô lại không coi anh là bạn..
Ôn Mạc Ngôn không nói lời nào, buông lỏng bàn tay đang nắm tay Bạch Minh Châu, ánh mắt tràn đầy vẻ ảm đạm.
Bạch Minh Châu nhìn thấy trong mắt anh hiện lên một tia bị thương, trái tim phút chốc run rẩy, há miệng thở dốc định nói gì đó.
Nhưng…
Cuối cùng muốn nói lại thôi.
Cô cắn chặt răng, cằm dưới bạnh ra, xoay người rời đi.
Vừa định lên lầu thì ngoảnh đầu lại đã nhìn thấy Cố Cố.
Cô bé đang ôm con gấu bông, đứng ở góc cầu thang nhìn hai người họ.
Ánh mắt trong suốt như thủy tinh.
Bạch Minh Châu đối diện với ánh mắt trong trẻo sạch sẽ kia, cả người cứng đờ. Trái tim như bị bàn tay vô hình bóp nghẹn, cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói, Cố Cố đã hỏi: “Hai người… đang cãi nhau sao?”
“Cố Cố, trở về ngủ đi.” Thanh âm Ôn Mạc Ngôn phá lệ trầm thấp khàn khàn mang theo một chút buồn bã.
Cố Cố nhìn vết thương trên khóe miệng cậu mình, hốc mắt dần ửng đỏ.
“Cậu, mặt cậu bị làm sao vậy?” Cố Cố chạy nhanh xuống dưới, Ôn Mạc Ngôn ôm cô bé vào trong ngực.
“Cậu có đau không?”
“Cậu không đau, là cậu không cẩn thận nên mới ngã bị thương, không sao cả. Giờ Cố Cố nên đi ngủ đi nhé, theo Tiểu Bạch lên lầu được không nào?”
“Tiểu Bạch. ..”
Cố Cố có chút sợ hãi nhìn Bạch Minh Châu. Bạch Minh Châu siết chặt đôi tay nhỏ bé, cảm thấy bản thân không cách nào ở lại đây được nữa.
Nơi này vốn dĩ không phải nhà của cô, ở lại đây còn có ý nghĩa gì nữa?
“Thật xin lỗi, tôi đột nhiên nghĩ ra tôi còn có chút việc, xin phép đi trước.”
Bạch Minh Châu vội vàng chạy lên lầu, khoác thêm áo sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Ôn Mạc Ngôn nhíu chặt mày. Hiện giờ đêm hôm khuya khoắt, lúc cô đến đây là gọi xe. Ở đây căn bản không gọi được xe,cô trở về kiểu gì?
Nơi này là ngoại thành hẻo lánh, xung quanh lại u ám. Một cô gái chạy ra ngoài một mình chắc chắn không an toàn.
Nghĩ vậy Ôn Mạc Ngôn nhanh chóng đuổi theo.
Bạch Minh Châu còn đang tức giận, cảm thấy bản thân như một người phụ nữ điên cuồng mắng chửi Ôn Mạc Ngôn thậm tệ.
Những lời vừa nãy cô nói ra… Thật sự không phải lời xuất phát từ trái tim, nhưng cô không biết nên kết thúc như thế nào, cảm thấy vô cùng khó xử xấu hổ.
Bạch Minh Châu chạy ra khỏi biệt thự, đi tới đường lớn, đột nhiên lại nhìn thấy trong bóng tối có rất nhiều người.
Tình huống gì thế này? Hay là cô bị hoa mắt?
Bạch Minh Châu giật mình dừng bước. Cẩn thận nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện phía xa xa kia có ánh sáng le lói giống như ánh sáng xanh của màn hình di động.
Chẳng lẽ. .. Có người đang theo dõi mình?
Trái tim Bạch Minh Châu đập dồn dập.
Đúng lúc này, Ôn Mạc Ngôn đã đuổi kip theo.
“Minh Châu, đừng đi nữa. Buổi tối… Buổi tối không an toàn.”
“Di động.”
“Cái gì cơ?”
“Đưa tôi di động! Nhanh lên!”
“Tôi… Tôi không mang theo. Vậy anh có cái gì?” Bạch Minh Châu không nỡ ném di động của mình, cuối cùng nhắm trúng vào thắt lưng của anh.
Khóa của thắt lưng da này nhìn có vẻ nặng.
Cô bắt đầu giở trò.
“Em… Em làm gì vậy hả?”
Ôn Mạc Ngôn thấy cô đột nhiên muốn lột quần mình, sợ tới mức ngay lập tức ngăn cản. Chỉ là anh ta sao có thể là đối thủ của Bạch Minh Châu.
Cô hung hãn tát một cái, chụp lấy bả vai anh. Anh cảm thấy bả vai mình đau đến mất đi tri giác, không cách nào cử động được.
Cuối cùng thắt lưng cũng bị kéo ra.
“Em… Em muốn làm gì… Chúng ta… Chúng ta…
Lời anh nói có chút lộn xộn, dùng ánh mắt của người vợ bé nhỏ nhìn cô.
Đầu Bạch Minh Châu nhất thời to như cái đấu. Nếu không phải vì muốn biết trong bụi cỏ kia có người hay không, cô mới không chọn làm cách này.
Bụi cỏ cách chỗ hai người một đoạn, nếu có người theo dõi thì từ đó nhìn cô và anh giống như chỉ đang cãi nhau mà thôi.
Trên đường sạch sẽ không có bất kỳ vật nào để có thể ném thử thăm dò.
1,2,3…
Cô đếm thầm trong bụng sau đó dùng hết sức lực toàn thân, quăng mạnh dây lưng về phía bụi cỏ kia.
“A…
Một tiếng kêu đau rất nhỏ hô lên.
Thật sự có người!
Bạch Minh Châu không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng bắt lấy tay Ôn Mạc Ngôn xoay người bỏ chạy.
Ôn Mạc Ngôn vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Cửa nhà ‘sâm’ một tiếng đóng kín, Bạch Minh Châu thở hồng hộc. Hiện tại nên làm gì bây giờ?