Thủ vệ không dám chểnh mảng, vội vàng chạy đi bẩm báo với Lý Tông. Lý Tông vừa mới ăn trưa xong, đang ôm hai mỹ nhân hành lạc, đợi một chút hắn phải nghi trưa rồi. phụ hoàng đột nhiên có thủ dụ đến làm hắn sững người, hắn tâm trạng thấp thỏm đi ra cung môn nghênh đón. thấy kẻ đến là một hoạn quan trẻ tuổi, hắn chưa từng gặp mặt. hoạn quan trẻ tuổi tiến lên quỳ xuống thi lễ: “Đại Minh cung Lân Đức điện Trung quan Phùng Tam Phàm khấu kiến Khánh vương điện hạ!”
“Phùng công công miễn lễ!”
Lý Tông có chút nghi hoặc quan sát tên hoạn quan này từ trên xuống dưới một lượt, hắn thật sự là chưa bao giờ gặp mặt, cũng chưa từng nghe nói qua, tên Phùng Tam Phàm này dường như biết được sự ngờ vực của hắn. bèn mỉm cười giải thích nói: “Bẩm báo điện hạ, ty nô vốn ở Thái Cực cung, vì điều đi một tốp hoạn quan đến đông cung, không đủ nhân lực. bèn điều ty nô đến Đại Minh cung, ty nô là tháp tùng Hạ công công đến Đôn Hoàng. người không thích nghi khí hậu thô nhưỡng Tây Vực, ngã bệnh ở Trương Dịch (*), vì vậy bèn sai ty nô đến đưa thủ dụ thánh thượng đến.”
[(*) Trương Dịch là một địa cấp thị thuộc tỉnh Cam Túc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Địa cấp thị Trương Dịch ở phía tây tỉnh Cam Túc. Phía tây tiếp giáp hai địa cấp thị cùng tỉnh là Tửu Tuyền và Gia Dục Quan. Phía đông tiếp giáp hai địa cấp thị Kim Xương và Vũ Uy. Phía bắc là Nội Mông cổ còn phía nam là tỉnh Thanh Hải. Địa cấp thị Trương Dịch có các đơn vị cấp huyện sau: Quận Cam Châu; Huyện Dân Nhạc, Huyện Lâm Trạch, Huyện Cao Đài, Huyện Sơn Đan; Huyện tự trị dân tộc Dụ-cố Túc nam.]
“Thì ra là như vậy!”
Lý Tông lúc này mới sực hiểu ra, chẳng trách chưa gặp qua. thì ra là điều từ Thái Cực cung. Hạ công công hắn biết, Hạ Dương Văn, đại hoạn quan của Lân Đức điện.
Hắn không hoài nghi nữa. đón lấy thủ dụ. thủ dụ thực ra cũng là thánh chỉ. vì nó vừa không phải là thánh chỉ ở ngoài làm bằng đay vàng do Trung thư tỉnh phát xuống, cũng không phải là thánh chỉ bên trong làm bằng đay trắng do Hàn lâm phát xuống, mà là Lý Long Cơ tự mình viết ý chỉ đưa xuống, cũng có thể gọi là mật chỉ. nói từ khía cạnh chế độ, loại thánh chỉ này không có hiệu ứng pháp luật nào, chỉ là một sự bày tỏ ý nguyện của hoàng đế.
Lý Tông thấy là loại thánh chỉ này. hắn bèn giật mình một cái, cũng không dám mở ra. cuống quít thu thánh chỉ lại, nói với Phùng Tam Phàm: “Phùng công công xin chờ chút, ta xem xong sẽ phúc đáp ngươi.”
Lý Tông vội vã trở vào phòng, mở mật chỉ của phụ hoàng đưa hắn. bất giác sững người ra, phụ hoàng lại mệnh hắn đi tuần tra phong tục nhân tình Hà Trung, để hắn cai quản Hà Trang, đồng thời ngấm ngầm điều tra Lý Khánh An có nghi can tự xây dựng quân đội riêng cho mình không, Lý Tông trong lòng bất giác âm thầm kêu khô, đi một chuyến Hà Trung đâu phải là lên phố đánh một vòng là có thể về được, hành trình vạn dặm. phải hao phí thời gian mấy tháng chứ chẳng ít. phụ hoàng lại vỗ đầu một cái mà đã nghĩ tới rồi, hắn vừa mới làm quen Đôn Hoàng, bây giờ lại bào hắn khởi hành, đây không phải là muốn lấy mạng nhỏ của hắn sao?
Nhưng hắn lại không dám không theo, chỉ đành mệnh người đi mời tham mưu Diêm Khải đến. lát sau, Diêm Khải rào bước đi vào phòng của hắn. gập người thi lễ cười nói: “Điện hạ. nghe nói thánh thượng có ý chỉ đến rồi?”
“Không phải chuyện tốt a!”
Lý Tông thở dài, đem mật chỉ phụ hoàng đưa cho hắn. Diêm Khải nhìn một lượt, nhướng mày nói: “Tại sao lại là đi khu vực Hà Trung?”
“Đúng vậy! Phụ hoàng ta nhất thời hứng lên đã viết mấy dòng này, người thì không hề phí sức, nhưng ta đi Hà Trung, thì phải vược qua thiên sơn vạn thủy, người tại sao lại không nghĩ thay cho ta một chút? Việc của giám quân bảo ta đi làm. người nên để Biên Lệnh Thành đi làm mới đúng!”
Lý Tông trong lòng hơi có chút oán hận đối với phụ hoàng, trong ngữ khí cũng không còn kính trọng nữa, Diêm Khải trầm tư chốc lát bèn cười nói: “Điện hạ, ty chức lại cho rằng đây không phải việc xấu. mà là một việc quá tốt đấy!”
‘Một việc quá tốt?’
Lý Tông càng thêm nghi hoặc: “Sao lại nói vậy?”
“Giống như điện hạ nói, đây rõ ràng là việc của giám quân, tại sao lại để cho điện hạ đi. nhưng nếu chúng ta tỉ mỉ đọc kỹ hàm nghĩa bên trong. bên trong này có bốn chữ đáng để cho điện hạ nghiền ngẫm: ‘cai quản Hà Trung’, đây là có ý gì? Nếu ty chức đoán không lầm. đây là bảo điện hạ đi Hà Trung kiến quốc.”
“Cái gì?” Lý Tông giật mình, đứng phắt lên. thịt béo trên mặt run lẩy bẩy, lắp bắp hỏi: “Ý của tiên sinh đây là sao, bảo ta đi Hà Trung kiến quốc?”
“Điện hạ đừng nóng vội, ngồi xuống nghe thuộc hạ chậm rãi phân tích.”
Diêm Khải vừa cười vừa mời Lý Tông ngồi xuống, lúc này mới từ tốn nói: “Hà Trung không giống như Trung Nguyên có thể thiết lập châu huyện Thái thú quản hạch, địa vực của nó quá xa xôi, triều đình có văn thư gì. đi về một chuyến cũng phải hơn nửa năm. hơn nữa ở đó là vùng đất tụ tập sinh sống của người Túc Đặc (*Sogia). vương triều Đường ta nếu đã dùng quân đội đoạt lấy vùng đất này, thì sẽ không giống như ngày xưa quản lý theo Tông chủ quốc nữa. như thế sớm muộn cũng sẽ bị Đại Thực cướp đi. vì vậy biện pháp hoặc là quân quản, hoặc là kiến quốc, quân quản trường kỳ sẽ tạo thành sự độc lập trên thực tế. thánh thượng tất nhiên cũng đã suy nghĩ đến điểm này, vì vậy kiến quốc mới là phương án tốt nhất, dĩ nhiên không phải là để người Túc Đặc kiến quốc, mà là để người Hán kiến quốc, vậy thì quốc vương là ai? Điện hạ cho rằng sẽ là Lý Khánh An sao?”
“Làm sao có thể là hắn. đây là giang sơn Lý thị ta. hắn tuy là quận vương, nhưng lại không quan hệ gì với tông thất, muốn kiến quốc cũng phải do thân vương xuất nhiệm quốc vương.”
Lý Tông đã động lòng, sự phân tích của Diêm Khải đã điểm trúng yếu điểm của Lý Tông, mấy chục năm nay, hắn luôn ước ao có thể đăng cơ làm hoàng đế. nhưng ngôi vị đế vương Đại Đường cuối cùng đã không có duyên với hắn. phụ hoàng hắn thả để cho trưởng tôn đăng vị, cũng không chịu để đứa trường tứ này như hắn nhập chủ đông cung, hắn đã tâm ý nguội lạnh, hắn biết rằng mình đã không có duyên với ngôi để. nhưng bây giờ trước mắt hắn đột nhiên mở ra một cánh cửa sổ, đi Hà Trung đăng cơ kiến quốc, dĩ nhiên không là hoàng đế, nhưng cho dù là quốc vương, thì lại có gì khác với hoàng đế?
Lý Tông kích động đến nỗi sắp muốn hét ra thành tiếng, phụ hoàng vạn tuế a! Hắn khắc chế mãnh liệt sự kích động trong nội tâm mình, run giọng hỏi: “Tiên sinh, ta bây giờ phải làm sao?”
“Đương nhiên là phải đi Hà Trung, đường xá vất vả một chút, nhưng nghĩ tới có thể đăng cơ làm để, chút vất vả này thuộc hạ nghĩ điện hạ có thể chịu được.”
“Được! Ta sẽ nghe theo tiên sinh, ta lập tức chuẩn bị động thân, nếu ta có thể đăng cơ làm đế, ta nhất định phong tiên sinh làm tướng quốc.”
“Đa tạ điện hạ. không! Đa tạ bệ hạ!”
Diêm Khải đã sửa lại xưng hô, Lý Tông nghe mà thấy lòng vui như nở hoa, hắn đứng dậy nói: “Bây giờ ta sẽ viết một lá thư cho phụ hoàng, tỏ rõ thái độ của ta.”
Diêm Khải khẽ cười một cái nói: “Điện hạ. lá thư này chi bằng để thuộc hạ viết, viết xong, điện hạ mới thẩm duyệt, rồi mới đóng bảo ấn lên.”
Đầu óc Lý Tông choáng váng mơ hồ, làm sao viết ra được thư, nếu Diêm Khải đã chủ động tự tiến cử, thì tốt quá còn gì, hắn chẳng nghi ngờ điều gì. bèn cười nói: “Thôi được! Vậy để ngươi viết, viết xong đưa cho ta xem, đưa thư đi xong chúng ta sẽ động thân.”
ngay chiều hôm đó, hồi thư của Lý Tông đã đưa về Trường An. hắn lập tức động thân đi về hướng tây, đây cũng là mệnh lệnh trong ý chỉ thật sự của Lý Long Cơ, không cho phép hắn trấn giữ Đôn Hoàng, mệnh hắn trở về An Tây, năm nghìn hộ vệ quân của hắn tự nhiên cũng phải đi theo rời khỏi Đôn Hoàng, nhưng mà. hai nghìn hộ vệ quân trong số đó không có trở về An Tây, mà là khống chế chặt yếu đạo hiểm yếu thông từ An Tây ra Hà Tây – Tinh Hinh Hạp.
So với hiệu suất cao của Khánh vương, một bức mật chỉ khác thì chậm hơn rất nhiều, lý do là Phong Thường Thanh đã không có ở Quy Tư nữa. bị điều tới Ngân Thành phụ trách an trí mục dân Thổ Phồn. Lý Khánh An muốn lệnh người Thổ Phồn làm nô làm kỹ, hắn lại không nhẫn tâm, thế thì việc an trí những người Thổ Phồn này tự nhiên bèn là việc của hắn Phong Thường Thanh rồi, từ một ý nghĩa nào đó, Phong Thường Thanh đã ‘chuyển nghề’ rồi, từ cầm binh đánh trận trở thành quan viên văn chức, dẫn dắt một đám quan văn cả ngày bận rộn với việc an trí những dân di cư đặc biệt này rời khỏi cố thổ, Phong Thường Thanh cũng không có lời oán trách gì. tù binh Đại Thực bị đổi thành lương thực, mà người Hán lại không chịu đến Ngân Thành khai khoảng cho lắm, như vậy những mục dân Thổ Phồn này chính là lao động tốt nhất, hơn nữa Lý Khánh An cũng đã nhận lời. khai mỏ năm năm, thả bọn họ trở về bồn địa Tát Bì Trạch tiếp tục làm mục dân.
Chính là có lời hứa hẹn này, làm cho sáu vạn mục dân và tù binh Thổ Phồn rời quê xa giếng cuối cùng đã thấy được một tia hi vọng, bọn họ bị Phong Thường Thanh đưa đến Ngân Thành xa xôi. bắt đầu cuộc mưu sinh mới của thợ mỏ.
Liên tiếp trong mấy tháng. Phong Thường Thanh bận suốt ở Ngân Thành, đám người Thổ Phồn này tuyệt đại đa số đều là dân thường, phụ nữ lão ấu đều có, vì vậy không thể quản lý như tù binh Đại Thực nữa, Lý Khánh An bèn thụ quyền Phong Thường Thanh ở nơi này xây nên Ngân Thành, Phong Thường Thanh bèn kiêm nhiệm Ngân Châu đô đốc, trong Ngân Thành dỡ bỏ nhà ở điêu tàn trước đó, tu xây nhà mới, kiến tạo quan nha, biên tạo hộ tịch, vận chuyển lương thực, xây dựng học đường, tiệm thuốc, thành lập cửa hiệu v.v… những thứ này đều là sở trường của Phong Thường Thanh, cứ như vậy, Phong Thường Thanh trên thực tế bèn đã làm việc của Thái thú rồi.
Sáng sớm hôm nay, mật chỉ của Lý Long Cơ đã trải qua ngàn dặm bôn ba, cuối cùng đã đưa tới trong tay của Phong Thường Thanh.
(Xem truyện của Lão Cao, ít nhất sẽ không cảm thấy yếu trí, không giống như một số tiểu phẩm khác, trúng được năm triệu, không lẽ là chỉ có thể độc chiếm hoặc từ bỏ, không lẽ không có con đường thứ ba vừa hài hòa vừa cả nhà hoan hỉ hay sao? Đối phó Lý Long Cơ, Lý Khánh An chính là dùng một thú đoạn kỹ thuật, đây là một thủ pháp cùng loại với việc Trung Quốc phản kích Nhật Bản gia nhập thành viên cố định Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc, trên miệng không phản đối, nhưng trình tự rất phức tạp, bạn chính là không vào được, Lý Khánh An không cần thiết phải ngu dốt đến mức công khai tạo phản, ép mình đi vào đường cùng, chỉ cần Lý Long Cơ triệt hắn không xong, mục đích xem như đạt được rồi.)
