‹Không cần lo lắng› Công lược trấn tĩnh, như là cho rằng Thương Viêm sẽ tìm được đáp án ở Diễm Quân Ly, cũng không biết tin tưởng của Công lược đến từ đâu.
Thương Viên không cùng Hệ thống và Công lược thảo luận cái gì nữa, cậu đem quần cùng giày sửa sang lại cho tốt, xoay người ra khỏi nhà vệ sinh. Lúc này lực chú ý không còn tập trung vào vết thương nữa, cậu mới ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Trong lòng có chút nặng nề nhưng Thương Viêm cũng không suy nghĩ nhiều, cậu nghĩ rằng sau khi cậu ngã xuống BOSS không thấy cậu rời đi, mà những người này hiển nhiên sẽ bị tang thi ăn thịt, dù sao bọn họ cũng không có lực phòng ngự đối với một đám tang thi lớn.
Thương Viêm đề phòng gặp phải Diễm Quân Ly, cậu lén lút chọn một cái cửa gần nhất rời đi, hoàn toàn không biết Diễm Quân Ly để tìm cậu đã đi không biết bao nhiêu vòng trong cái trung tâm thương mại này.
Thương Viêm thực thuận lợi đi ra khỏi trung tâm thương mại, có thể là hơn nửa đám tang thi đều tập trung tại tầng trệt nơi Thương Viêm vừa rơi xuống. Thương Viêm đi ở giữa, dọc đường không hề gặp một con tang thi nào.
Khi Thương Viêm đi qua một cửa hàng văn phòng phẩm, cảm thấy lương tâm cắn rứt, cậu phát hiện ra mình nên báo bình an cho BOSS, nghĩ dáng vẻ lo lắng của y khi ở trong kho hàng, cậu cảm thấy bản thân mình rất không phúc hậu, thực ra đối với BOSS mà nói cậu cũng là rất quan trọng có phải hay không? ( sắc: ngươi cuối cùng cũng tìm được trọng điểm, hôn :* ! )
Thương Viêm ở trong văn phòng không thấy tang thi, thuận tay cầm lấy bút viết trên giấy hai chữ “Bình an”, tiếp theo có chút thấp thỏm bỏ nó vào bên trong không gian hư vô.
Ở sảnh trung tâm, Diễm Quân Ly cảm thấy kinh động, y phát hiện giữa không gian có một cái gì đó vốn không thuộc về nơi đó, nếu như không phải y thu vào không gian, vậy chính là ‘khách nhân’ Thương Viêm làm.
Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng đi theo phía sau đều không có chú ý tới, Diễm Quân Ly lấy ống tay áo che giấu, từ hư không hé ra một tờ giấy nho nhỏ.
Tờ giấy chỉ có hai chữ “Bình an” khiến Diễm Quân Ly khẳng định Thương Viêm hiện tại cũng không có chuyện, từ lúc nhìn thấy súng rơi dưới đất là y đã đoán được Tiểu Viêm không có chuyện gì, nhưng hành động không về của Thương Viêm làm Diễm Quân Ly lo lắng. Nắm chặt tờ giấy trong tay, trên mặt bởi vì bớt lo lắng mà trở nên đạm mạc.
“Tìm một chỗ dừng chân.” Diễm Quân Ly đột nhiên xoay người quay về phía Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng nói, không để ý cũng không giải thích hành vi của mình, sau khi nói xong liền đi về hướng cửa ra vào.
Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng liếc nhìn nhau, trao đổi suy nghĩ trong lòng. Ánh mắt của Ly thiếu gia nhà bọn họ rõ ràng đã giảm bớt lo lắng, vậy là Thương Viêm xem như an toàn. Còn vì sao y biết, Thương Viêm thì tại sao không xuất hiện, bọn họ là thuộc hạ nên vấn đề này không cần xen vào.
Những gì cần biết thì Ly thiếu gia sẽ nói cho bọn họ biết, còn cái không nên biết thì chẳng nên tò mò đi tìm hiểu. Đây là xứng chức của thuộc hạ.
…
‹878 hạch tinh, tiếp tục nỗ lực lên~› Hệ thống cứ luôn ồn ào, tuy rằng rất phiền, nhưng bởi vì có nó náo nhiệt mà khiến mấy ngày “nước sôi lửa bỏng” qua, Thương Viêm thành công dời đi lực chú ý.
Thương Viêm hiện tại cũng đã quen, đối với chuyện giết tang thi này đã bắt đầu lên tay, dĩ nhiên việc bươi lấy hạch tinh cậu cũng hết chán ghét, nhưng vẫn còn chút khó chịu. Hôm nay cậu đã rời BOSS đi 7 ngày, mỗi ngày cậu đều cố gắng thu thập hạch tinh. Hôm đó, sau khi dùng không gian báo tin cho BOSS, cậu bắt đầu lợi dụng nó để dò xét tin tức.
Loại thăm dò này nói ra thì có vẻ nhát gan nhưng thực tế thì lại an toàn nhất. Không cùng BOSS gặp mặt, sẽ không bị nhìn thấu tâm tư của mình, bảo đảm an toàn bản thân. Trong thời gian ở một mình này, mặc dù có vài lần bị thương, nhưng do sự cường đại của trình tự chữa trị, mọi thứ căn bản rất tốt, chính là cậu cố gắng như vậy nhưng hạch tinh lấy được lại ít đến đáng thương.
‹Hệ thống, mi không thể nghĩ ra biện pháp gì sao?› Trình tự chữa trị rất hữu dụng, nhưng cũng rất lãng phí, từ khi trình tự chữa trị được mở ra cho dù chỉ là đứt ngón tay, trình tự chữa trị cũng sẽ tự động bắt đầu trị liệu, khiến số lượng hạch tinh cậu thật vất vả thu thập được giảm đi đáng kể.
‹Không có biện pháp, ai kêu miệng vết thương của ngươi không thể bị người ta phát hiện› Hiện tại toàn thân Thương Viêm vô cùng hoàn hảo, ngay cả bệnh tật nhỏ như bị bầm hay cổ họng hơi đau… thì trình tự cũng ngay lập tức chữa trị, việc này khiến cậu vừa vui vừa sầu.
‹Thương Viêm! Phía sau!› nghe tiếng của Công lược thì Thương Viêm cảm nhận được Công lược đang rất sốt ruột và vội vã, thanh âm vừa mới vang lên, Thương Viêm đã nhanh nhẹn chạy tới toà nhà bên cạnh. Thương Viêm trốn trong một cửa hàng, cửa chính bị phá nát, cậu tựa vào bên tường chú ý nghe ngóng động tĩnh, ánh mắt cũng bí mật chú ý tình huống bên ngoài. Chỉ thấy ở chỗ ban nãy Thương Viêm vừa đứng xuất hiện vài chiếc xe cải trang xe cứu hỏa, đó là chiếc xe đến triệu tập dị năng giả.
‹Bọn người kia có phiền hay không?› Theo lời hệ thống nói thì rõ ràng trước đó tình huống như vậy đã xảy ra rất nhiều lần. Mấy ngày nay, hôm nào cũng có đủ thứ loại xe muôn hình muôn vẻ chạy qua trước mặt bọn họ, làm cho hệ thống không thể không hoài nghi có phải bọn họ có mục đích gì đó hay không.
Vài chiếc xe chậm rãi đi qua, Thương Viêm đem thân hình nhét ở góc tường, cậu có thể nhìn thấy loáng thoáng bóng người bên trong cửa xe. Tang thi dĩ nhiên đã chậm rãi tụ tập, vây lấy mấy chiếc xe kia. Bất quá đối với độ bền của loại xe này, tang thi cấp 0, hoàn toàn không có gì đáng kể.
Loại xe như vầy đã xuất hiện ở đây khá lâu rồi, Thương Viêm cho rằng là quân đội đến sơ tán những người không bị bệnh. Nhưng rất nhanh cậu liền hiểu được, mục đích của những người này là tới chiêu mộ dị năng giả.
Trước đó, bệnh độc tang thi đã khiến những đại nhân vật bị biến dị, khiến ‘cao tầng’(*) trở nên hỗn loạn. Cho nên mới không kịp thời xử lý, hiện tại mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa cho nên họ mới bắt đầu hành động.
Sau đó bọn họ lý giải được những tư liệu về tang thi, khiến những người này hiểu rõ, mạt thế sẽ kéo dài rất lâu, cuối cùng là cơn bão thu thập vật tư.
Tuy rằng cũng có quân đội tới nơi này trấn áp tang thi, nhưng cũng chỉ có thể diệt trừ một phần, cho dù giết như thế nào, cũng sẽ có tang thi thoát ra. Cho nên những người ‘cao tầng’ quyết định vứt bỏ thành phố bị lây nhiễm nặng, tới thành phố khác thu xếp căn cứ.
Đương nhiên bọn họ cũng từng cứu giúp con người, nhưng nếu số lượng người quá đông đảo sẽ thu hút đám tang thi mò tới, bọn họ căn bản bất lực.
Thời điểm ban đầu họ chính là cứu giúp đoàn người, hiện tại xe ở trong này chỉ là vì triệu tập dị năng giả mà tồn tại.
“Nơi này, nơi này còn có tôi may mắn sống sót” Ở cửa sổ trên lầu bên cạnh có người kêu la, nghe tiếng thì có vẻ sức sống không tồi, chắc là trong phòng có đồ ăn. Nhưng đoàn xe hoàn toàn không để ý đến thanh âm này, vẫn dùng tốc độ thong thả di chuyển.
“Tôi là dị năng giả, dị năng giả hệ mộc!” Chủ nhân thanh âm hiển nhiên hiểu được mục đích những chiếc này, lập tức báo cáo dị năng của bản thân.
Quả nhiên, chiếc xe kia dừng lại, sau cửa sổ xe có một cặp mắt nhìn người đàn ông đang la hét, người đàn ông kia nháy mắt cũng hiểu được. Thuận tay bứt lấy nhánh cây bên cửa sổ, sử dụng dị năng. Chỉ thấy, sau vài giây đồng hồ nhánh cây trên tay người nọ bắt đầu sinh trưởng, bởi vì vừa mới thức tỉnh dị năng không lâu, nhánh cây trên tay hắn dài hơn một thước thì không còn dấu hiệu tiếp tục nữa, mà vẻ mặt người nọ cũng cho thấy rất mệt mỏi.
Nhìn thấy là dị năng giả thật, người trên xe lập tức mở rộng hành động, cái thang cứu hộ chầm chậm vươn lên cao đem người đón xuống.
Cuối cùng, dưới kỳ vọng của Thương Viêm đoàn xe cũng đi mất, cậu chậm rãi từ trong góc xuất hiện, sau đó không thèm nhìn tới mà lưu loát đem toàn bộ tang thi ở phía sau xử lí. Nhìn đoàn xe đã đi xa, ánh mắt sâu thẳm, Thương Viêm cảm thấy mình cần phải nhanh chóng cùng BOSS tập hợp và thảo luận một chút.
—–
*Cao tầng: ở mình thì gọi là mấy sếp lớn của chính phủ á.