Trong đầu nảy ra một ý, Cố Lương cất lá bài đi, vội hâm nóng cháo, sau đó luộc thêm hai quả trứng. Sau khi luộc xong trứng, Cố Lương cắt chúng thành từng miếng nhỏ và ăn với nước tương nhạt, như một món ăn kèm của cháo.
Lúc này, Cố Lương liền nhớ đến mặt tốt của Dương Dạ—— dù là bữa sáng hay bữa tráng miệng, không có món nào bị lặp lại. Nhưng đối với Cố Lương mà nói, trộn trứng với nước tương nhạt đã là kỹ thuật nấu nướng đỉnh cao của anh rồi. Cơm nước xong đã gần 9 rưỡi tối, lá bài của Cố Lương đột nhiên rung lên.
—— Cuối cùng, một đoạn kịch của nhân vật và một phần dòng thời gian đã được gửi tới.
Nguyên văn nội dung vở kịch là: “Hiệu trưởng Tra của trường trung học cơ sở số 7 gần đây rất khó chịu với bạn. Mẹ của ông ấy đã qua đời vài ngày trước và ông ấy đã mua quan tài ở nhà bạn. Khi mẹ Tra được chôn cất, người khiêng quan tài đã phạm sai lầm và làm vỡ quan tài. Hiệu trưởng Tra không muốn mua thêm một bộ quan tài mới mà muốn bạn cho không ông ấy một bộ. Sau khi bạn từ chối, ông vô cùng tức giận nên đã tung tin đồn khắp nơi, nói rằng quan tài của bạn có vấn đề về chất lượng, tự nhiên bị nứt ra, khiến cho mẹ của ông không thể yên nghỉ nơi cửu tuyền. Kể từ dạo đó, công việc kinh doanh của bạn bắt đầu sa sút.”
“Có bà mai đã làm mối một mối hôn sự tốt cho bạn, cô dâu là cô gái ở Lâm thị. Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, và bạn chỉ chờ đợi để cưới cô ấy. Nhưng sáng nay bạn nhận được một cuộc gọi từ cô ấy, cô ấy sợ rằng sau này bạn vẫn sẽ nghèo khổ nên hối hận về mối hôn sự này. Đêm nay sau khi bạn thức dậy, nhớ lại giọng nói của cô ấy trong điện thoại, bạn bực bội và quyết định đi dạo trên phố.”
“Chợ phố về đêm se lạnh, vắng người. Mùi dầu mỡ từ quầy thịt nướng đối diện càng khiến bạn thêm ngán ngẩm hơn nên rất muốn tìm chủ thịt nướng Lý tính sổ, để anh ta không thải ra nhiều khói dầu như vậy. Lúc 9:30, bạn sốt ruột liếc nhìn quầy thịt nướng và nhìn thấy ăn mày Đinh. Ăn mày Đinh cầu xin chủ thịt nướng Lý cho một chút thức ăn. Chủ thịt nướng Lý đã cho gã phần thịt nướng còn sót lại của khách. Biểu cảm của chủ thịt nướng Lý rất kỳ lạ, ánh mắt có phần nham hiểm. Bạn cảm thấy tình huống không ổn, lại sợ chủ thịt nướng Lý phát hiện ra mình nền liền vội vàng trở về nhà.”
“Bạn trở về tiệm quan tài gần một tiếng đồng hồ, càng nghĩ càng thấy có vấn đề. Bạn luôn cảm thấy chủ thịt nướng Lý sẽ đối xử tệ với ăn mày Đinh. Bạn biết ăn mày Đinh là một đứa trẻ từ nhỏ đã không cha không mẹ, lang thang trên đường ăn xin, ăn nhờ cơm của trăm nhà mà lớn. Nhưng gã rất nhiệt tình, khi bạn nhập hàng, gã còn tới giúp bạn khiêng quan tài, cho nên bạn quyết định giúp ăn mày Đinh, ra ngoài xem gã có an toàn không. Vì vậy vào lúc 10:30, bạn đến con hẻm bên cạnh trường cấp hai số 7.”
Nội dung vở kịch và thời gian rất đơn giản. Cố Lương nhanh chóng xem xong nội dung, thấy thời gian cũng sắp đến lúc, lập tức theo chỉ dẫn của kịch bản xuống phố.
Cửa trước của tiệm quan tài đã đóng lúc hoàng hôn. Theo quy tắc của tổ tiên, cửa trước không được mở sau khi mặt trời lặn. Mặc dù Cố Lương cảm thấy không có chuyện gì, nhưng anh cũng không muốn gây ra rắc rối không cần thiết, vì vậy anh đã đi bằng cửa sau của tiệm.
Phía sau cửa sau là một khoảng sân nhỏ. Có một con đường bên ngoài sân, dẫn thẳng ra con đường chính. Đi ra con đường này, Cố Lương đứng trước tiệm quan tài đánh giá. Nhà cửa hai bên đường không cao, khá cũ kỹ, phảng phất phong cách kiến trúc Trung Hoa thời Dân Quốc.
Trăng sáng như sương, phủ một lớp bạc lên những bức tường trắng và những con đường đá. Cả con đường nhìn qua có vẻ yên tĩnh và thanh bình. Nhưng sương mù dày đặc ở hai đầu con đường lại làm cho nơi đây trở nên kỳ quái hơn. Làn sương mù dày đặc như vậy, Cố Lương cũng không thấy xa lạ. Xung quanh biệt thự của ông chủ Bạch và lối vào của phái Tiêu Dao đều bị bao phủ bởi lớp sương mù như vậy. Nếu tự ý bước vào trong đó thì đồng nghĩa với cái chết.
Cố Lương nhìn đi nhìn lại sương mù dày đặc hai bên, dời tầm mắt, tập trung nhìn các địa điểm trên bản đồ. Tiệm quan tài của ông chủ Mạnh nằm ở phía Nam của con phố, đối diện có một quầy thịt nướng, phía trước quầy hàng có tấm biển ghi “Thịt nướng Lý Ký”, hẳn là quầy thịt nướng được đề cập trong kịch bản. Lúc này, có người đang loay hoay dọn bát đĩa, hẳn là nhân vật chủ thịt nướng Lý được nói đến trong kịch bản.
Cố Lương lặng lẽ quan sát trong bóng tối và nhận ra người đóng vai chủ thịt nướng Lý lại là một người quen—— là Lưu Nhiên, đóng vai anh trai ông chủ Bạch trong “Cái chết của ông chủ Bạch”.
Bây giờ vẫn chưa đến 9:30, ăn mày Đinh vẫn chưa xuất hiện. Cố Lương tiếp tục nhìn về phương xa. Có một trường học cách quầy thịt nướng 30 mét về phía Bắc, và tấm biển trên cổng ghi “Trường trung học cơ sở số 7”. Phía Bắc của trường cấp hai là một con hẻm nhỏ, bên cạnh con hẻm này là một tòa dân cư thưa thớt ánh đèn, có vẻ như không có nhiều người ở.
Tiệm quan tài, quầy thịt nướng, trường cấp hai số 7, con hẻm, tòa dân cư… Đây gần như là bản đồ của kịch bản, nếu so với phái Tiêu Dao thì cũng không tính là lớn.
Còn bên cạnh tiệm quan tài là một cửa tiệm bán đồ liệm. Biển hiệu có ghi “Cửa hàng đồ liệm Vương Ký.”
Kịch bản lần này có tổng cộng bảy nhân vật. Đọc qua kịch bản, Cố Lương mới biết được bốn nhân vật: ông chủ Mạnh do chính anh thủ vai, hiệu trưởng Tra, người phá công việc kinh doanh của anh, chủ thịt nướng Lý, người mở quầy hàng, và ăn mày Đinh.
Giờ nhìn thấy một tấm biển như vậy, Cố Lương nhướng mày—— Hở? Nhân vật thứ năm là ông Vương hàng xóm?
–
Dời mắt khỏi tiệm vải liệm của lão Vương nhà bên, Cố Lương lại nhìn về quầy thịt nướng phía đối diện. Quầy nướng đặt cạnh bức tường xây bằng gạch đỏ, kê năm chiếc bàn và hơn hai chục chiếc ghế nhựa. Ánh sáng là chiếc đèn treo trên tường, nhuộm cả gian hàng nhỏ một màu vàng nhạt. Khói bếp thì bốc lên nghi ngút từ bếp lò, góp phần tạo nên hương vị nhân gian cho kịch bản này, khiến cho Cố Lương cảm thấy mình như đang ở thế giới hiện thực chứ không phải trong một trò chơi kỳ quái nào đó.
Đúng 9:30, ăn mày Đinh cuối cùng cũng xuất hiện. Quần áo của ăn mày Đinh rách tả tơi, chắp đầy vết vá. Nó đang nhảy từng bước đến trước quầy thịt nướng, trông có vẻ rất hăng hái. Người nọ vào vai rất tự nhiên, như thể nó thực sự coi mình là một kẻ ăn xin vậy.
Ngược lại, Lưu Nhiên vào vai chủ thịt nướng Lý lại có vẻ vụng về. Lưu Nhiên đang dọn bàn, trên trán đổ đầy mồ hôi, có thể nhìn ra được gã đang rất căng thẳng. Khi gã thấy ăn mày Đinh đến, sắc mặt gã trở nên tái nhợt, ngay cả hai tay cũng run rẩy.
Điều này làm cho Cố Lương nhớ đến lần đầu tiên anh thấy Lưu Nhiên trong kịch bản “Cái chết của ông chủ Bạch”. Lúc đó kịch bản yêu cầu Lưu Nhiên vào bếp bỏ thuốc giả chết, gã ngồi run rẩy ở chân cầu thang không muốn đi, dáng vẻ cũng gần giống với thế này. Như vậy xem ra Lưu Nhiên sẽ ra tay với ăn mày Đinh.
Vậy là gã đã bỏ thuốc độc vào trong thịt nướng?
Cố Lương vẫn bình tĩnh và tiếp tục ẩn mình trong bóng tối, quan sát hướng đi của kịch bản. Chỉ thấy tay Lưu Nhiên run rẩy, cố gắng rặn ra một câu thoại: “Mi… Mi cứ luôn đến đây, làm ảnh hưởng việc kinh doanh của ta. Mau cút đi thằng nhãi.”
Cố Lương có thể tưởng tượng ra dáng vẻ phách lối hống hách của chủ thịt nướng Lý trong kịch bản khi nói những lời này. Nhưng Lưu Nhiên lại cúi đầu nói, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn ăn mày Đinh một cái. Diễn xuất của ăn mày Đinh lại vô cùng tự nhiên, nó giơ hai tay ra, thành khẩn cầu xin: “Xin chú! Tôi bị đói mấy ngày nay rồi!”
Lưu Nhiên tê liệt đọc lời thoại: “Mi mỗi ngày đều đi ăn xin trên phố, nghèo thế quái nào được? Cứ giả nghèo tiếp đi!”
Ăn mày Đinh vẫn thành khẩn nói: “Là do tôi muốn mua một món quà cho chị Phong. Chị ấy bảo rằng muốn có một cây ghi ta nên tôi muốn dành dụm tiền mua một cây đàn cho chị ấy!”
Lưu Nhiên: “Chị Phong? Người ta là hoa khôi của trường cấp hai số 7, đồ cóc ghẻ như mi cũng đòi ăn thịt thiên nga á? Tưởng chỉ mua một cây đàn ghi ta là có thể cưới nó sao? Còn không thèm nhìn lại bản thân mình thử đi!”
Ăn mày Đinh lắc đầu nói: “Tôi chưa từng nghĩ tới việc cưới chị ấy. Tôi chỉ muốn nhìn thấy chị ấy vui vẻ!”
“Chà, một tên ăn mày nhỏ như mi còn ra vẻ ngây thơ như vậy. Thôi, ta mặc kệ.”- Lưu Nhiên nói xong, liền lấy ra mấy xiên thịt nướng cho ăn mày Đinh, “Cầm lấy đi. Cầm và cút mau, đừng có làm ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh của ta.”
Ăn mày Đinh mừng rỡ nhận lấy xiên thịt nướng, lập tức cắn một miếng thịt xiên, dáng vẻ đã rất đói rồi. Lưu Nhiên hơi do dự, như muốn ngăn cản nó. Nhưng ăn mày Đinh không có phản ứng gì, chỉ cảm ơn Lưu Nhiên, rồi nhảy từng bước rời đi, như lúc đến.
“Chủ thịt nướng Lý đã cho gã phần thịt nướng còn sót lại của khách. Biểu cảm của chủ thịt nướng Lý rất kỳ lạ, ánh mắt có phần nham hiểm.”
Đây là nguyên văn kịch bản Cố Lương nhận được cách đây không lâu. Nhưng trên thực tế, Lưu Nhiên vào vai chủ thịt nướng Lý lại không có ánh mắt nham hiểm, mà lại là ánh mắt căng thẳng lo âu, giờ phút này còn có phần thương hại.
Cố Lương suy nghĩ một lúc, có lẽ hệ thống không đưa ra yêu cầu nghiêm ngặt về kỹ thuật diễn xuất của mọi người nên Lưu Nhiên sẽ không bị nhận định là vi phạm quy tắc vì kỹ năng diễn xuất. Hơn nữa mấy chi tiết biểu cảm nhỏ này không cần đồng bộ với hành động nhân vật, vì kịch bản nhấn mạnh vào tình tiết, nên đương nhiên sẽ yêu cầu hành động theo kịch bản, chứ không phải là trạng thái của người chơi.
Cố Lương cũng không chần chờ lâu, xoay người trở lại tiệm quan tài. Theo kịch bản, lúc này anh phát hiện đồ nướng của chủ thịt nướng Lý có gì đó không ổn, lại sợ bị gã phát hiện ra nên lập tức quay về cửa sau của tiệm quan tài. Trở lại tiệm quan tài, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, sợ ăn mày Đinh xảy ra chuyện, nên sau đó lại đi ra ngoài.
Tính toán thời gian anh thấy còn cách một tiếng nữa mới phải ra ngoài. Cố Lương quyết định tận dụng khoảng thời gian trống này để tìm kiếm một phen, biết đâu có thể tìm ra manh mối có lợi cho việc phá án.
Khoảng 30 phút sau, bỗng có tiếng sột soạt phát ra từ sân nhà bên cạnh. Động tác lục đồ của Cố Lương bỗng nhiên dừng lại.
—— Là ông Vương hàng xóm?
Một lát sau, Cố Lương rón rén đi ra cửa sau, đứng ngoài sân, dòm sang bên cạnh. Sân bên cạnh có một người đang quỳ trên đất, không biết vì sao nhìn bóng lưng kia có vẻ không được thoải mái. Trong tay hắn là một cái xẻng dính đầy đất, trên tay cũng dính đầy bùn đất, có vẻ như là đang đào gì đó trong đất.
Người này có bờ vai rộng và thân hình vạm vỡ, xuyên qua lớp áo mỏng có thể nhìn thấy tấm lưng rắn rỏi và cánh xương bướm thoắt ẩn thoắt hiện của hắn. Bóng lưng này, Cố Lương vô cùng quen thuộc với nó. Dù sao anh và người này cũng “chung giường chung gối” nhiều ngày liền. Nhiều khi nửa đêm tỉnh giấc, anh sẽ thấy bóng lưng này nằm nghiêng trước mặt mình.
Cố Lương nhếch khoé miệng, đi lên phía trước, gọi hắn nói: “Dương Dạ, lần này cậu là “ông Vương hàng xóm” à?”
Nhưng kỳ lạ là sau khi Cố Lương gọi, Dương Dạ không có đáp lại ngay lập tức. Dương Dạ đang cúi người xuống, từ gáy đến cột sống đều cứng đờ, làm lộ sự căng thẳng của hắn. Một lúc sau, hắn mới từ từ đứng dậy. Nhưng cho dù đã đứng lên, hắn cũng không có lập tức quay đầu lại nhìn Cố Lương, chỉ là lẳng lặng đứng đó.
Cố Lương cau mày, theo bản năng cảm thấy cảm xúc hiện tại của Dương Dạ rất khác với lúc bình thường. Nhưng Cố Lương còn chưa kịp hỏi, Dương Dạ bỗng nhiên quay đầu lại. Lúc này, vẻ mặt của hắn đã giống với ngày thường, khiến Cố Lương nhìn không ra bất kỳ manh mối nào.
Cố Lương càng nhíu chặt mày, nhưng Dương Dạ đã đi tới trước mặt anh, ánh mặt lộ ra vẻ trêu chọc: “Đúng vậy, lần này tôi là lão Vương hàng xóm. Anh đã giám định quan hệ cha con chưa? Chắc chắn đứa bé là con của tôi rồi à?”
Cố Lương: “…”
Hàng lông mày của Cố Lương được buông lỏng ra, sau đó thoáng hiện cảm giác không vui vì bị đùa giỡn. Anh nhìn Dương Dạ từ trên xuống dưới, phát hiện trông hắn thật lếch thếchi. Áo dài dính đầy đất, thậm chí mặt cũng dính đầy bùn. Nhìn kỹ mười nóng tay dính đầy bùn đất của hắn, trên móng tay hình như còn có vết máu.
—— Mới là ngày đầu tiên trong kịch bản, hắn bị sao vậy?
Không, không đúng. Cố Lương gần như ngay lập tức nhận ra ngày đầu tiên theo góc nhìn của anh thực ra không phải là ngày đầu tiên nữa.
“Cậu đào cái gì vậy?”- Cố Lương hỏi, đi về phía hố của Dương Dạ.
Khi Cố Lương đi qua bên cạnh Dương Dạ, nhìn về phía hố đất, phát hiện ra hình như có ai đã được chôn ở đó—— Có một phần cánh tay của người đó bị lộ ra khỏi lớp đất.
Cố Lương muốn đến gần để nhìn rõ hơn, vì thế anh vòng qua Dương Dạ, và đi thẳng về phía trước. Lúc này, Dương Dạ ở phía sau đột nhiên vươn tay ra, nắm lấy cổ tay anh. Trong tức khắc, Dương Dạ dùng cánh tay còn lại vòng qua bả vai Cố Lương, bịt mắt anh. Sau đó, hắn ghé bên tai anh, trầm giọng nói: “Cố Lương, đừng nhìn.”
Động tác này của Dương Dạ quả thực giống như ôm Lấy Cố Lương từ phía sau. Hắn cao hơn Cố Lương một chút, đôi môi của hắn gần như chạm vào tai của anh. Cho nên mặc dù Dương Dạ không có ý đó, nhưng hành động của hắn giống như dán sat vào tai Cố Lương nói chuyện. Một lúc sau Dương Dạ mới nhận ra tư thế của bọn họ hình như có hơi… mập mờ.
Vành tai trắng nõn của Cố Lương ngay sát bên môi Dương Dạ, chỉ cần Dương Dạ nhích lại gần một chút, là có thể hôn vành tai của anh, hoặc là nhích thêm một chút là có thể hôn trúng cái gáy trắng nõn như sứ của anh. Tiếp đó, đôi mắt Dương Dạ hướng xuống, tầm mắt lướt qua mái tóc và tai anh, lướt qua trước người anh, xuyên qua chiếc áo thun trắng, mơ hồ có thể nhìn thấy xương quai xanh mảnh khảnh lộ ra trong cổ áo anh. Đường cong đẹp đẽ, chỗ lõm xuống đó hẳn có thể đặt vừa một cây bút.
Dương Dạ cảm thấy mình nên thả tay ra. Nhưng hắn nhất thời có hơi không nỡ, yết hầu trượt lên xuống hồi, cổ họng khô khốc. Ngay sau đó, Dương Dạ liền nghe Cố Lương lạnh lùng nói: “Bỏ ra.”
Dương Dạ vội vàng buông ra, thấy Cố Lương quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt có vài phần lửa giận.
Có phải anh ta thấy hành động của mình đi quá giới hạn không? Anh ta cảm thấy mờ ám?
Sau đó Dương Dạ thấy Cố Lương giơ tay lên lau mặt mình. Không có gì bất ngờ, trên tay anh xuất hiện thêm một vết nâu vàng. Tầm mắt Cố Lương lập tức hạ xuống, nhìn chằm chằm vào tay Dương Dạ: “Cậu dây đất ra mặt tôi rồi.”
Dương Dạ: “…”
—— À, quên mất dù gì anh ta cũng là thẳng nam Cố Lương Lương.
–
Dương Dạ đã đến tiệm đồ liệm khoảng 20 phút trước. Trước khi vào nhà, hắn dựa vào ánh đèn trong sân, phát hiện ra dấu vết được cải tạo vô cùng rõ ràng trên mảnh đất ở sân sau. Trực giác của hắn mách bảo có thứ gì đó bị chôn vùi dưới đất. Đúng lúc hắn thấy trong sân sau có xẻng và các công cụ khác, nên cũng bắt tay vào đào đất, muốn xem bên dưới là gì. Đầu tiên, hắn đào ra được một cánh tay, đó là cánh tay mà hắn vô cùng quen thuộc.
—— Trên cánh tay có mặc một nửa ống tay áo, còn từ khuỷu tay trở xuống đều bị lộ ra ngoài.
Khuỷu tay kia vốn trắng nõn, nhưng giờ phút này lại trắng bệch đến không còn một giọt máu. Ngược lại, là sợi dây màu đỏ vô cùng quen thuộc trên cổ tay. Lúc Dương Dạ nhìn thấy nó, ngón tay run lên, xẻng ngay lập tức rơi xuống đất. Dương Dạ lập tức ngồi xổm xuống, nâng bàn tay kia lên, cẩn thận tháo sợi dây đỏ phía trên. Lần này, vết sẹo dữ tợn dưới sợi dây đỏ cuối cùng đã bị lộ hoàn toàn.
Dòng chữ “Kịch bản này không rõ người chết” bắt đầu xuất hiện trước mặt Dương Dạ. tim Dương Dạ đập cực kỳ kịch liệt. Có vẻ như sợ làm tổn thương thứ gì đó, vì vậy hắn không dám dùng xẻng nữa, mà bắt đầu đào bằng tay không. Thi thể được chôn không sâu, cộng thêm lớp bùn đất cũng rất mềm nên không bao lâu sau, Dương Dạ đã tìm thấy toàn bộ thi thể.
Từ mắt cá chân, đến đôi chân hơi cong lên, lên nữa là vòng eo thon nhỏ nhưng dẻo dai, chiếc cằm thon gọn thanh thoát… cuối cùng là khuôn mặt, đôi môi, chiếc mũi và đôi mắt nhắm nghiền.
Dương Dạ và Cố Lương coi như là đã “chung giường chung gối” trong bảy ngày nên dáng vẻ khi anh nhắm mắt ngủ rất thân thuộc với hắn. Lúc đó nhịp thở anh khá nông, đôi khi không biết anh mơ phải cái gì, ngón tay và ngón chân anh khẽ ngọ nguậy trong giấc ngủ.
Bây giờ anh vẫn đang nhắm mắt, nhưng anh lại không thở được. Anh sẽ không thể di chuyển và cũng sẽ không mở mắt ra nữa. Mới một ngày trước đây anh vẫn còn là người sống sờ sờ, nhưng giờ đột nhiên lại biến thành một xác chết, còn do chính tay hắn đào lên.
Dương Dạ không dám tin.
Không lẽ người chết trong kịch bản này là Cố Lương?
May thay… May thay hắn đã nghe thấy được giọng của Cố Lương.
May thay, hắn quay lại và nhìn thấy Cố Lương vẫn nguyên vẹn đứng đó.
–
Lúc này, Cố Lương nhìn Dương Dạ một cái, dùng tay không lau bùn trên mí mắt, xoay người nhìn về phía hố. Anh cuối cùng cũng thấy rõ ở nơi đó có gì. Một cánh tay bị lộ ra khỏi lớp đất, trên cổ tay cũng đeo sợi dây đỏ giống hết tay anh. Trong nháy mắt, anh hiểu ra tất cả mọi chuyện.
Cố Lương cũng không cảm thấy kinh ngạc, hôm nay khi anh tỉnh dậy, nhìn thấy quần áo được gấp gọn gàng, anh đã có hơi nghi nghi rồi. Cho đến khi anh nhìn thấy bát cháo trong tủ lạnh một lần nữa, anh càng chắc chắn mình đã chết trong kịch bản này một lần. Chỉ là sau khi anh được trùng sinh trở về 24 giờ trước, anh mất đi ký ức về cái chết của chính mình. Điều duy nhất anh không ngờ là mình sẽ nhìn thấy thi thể của mình ở đây.
Cố Lương quay đầu lại nhìn dương Dạ, bình tĩnh hỏi: “Vậy là thi thể đó chính là tôi à.”
Dương Dạ vươn tay ra, ý muốn ngăn cản anh: “Đừng nhìn, khó nhìn lắm.”
Cố Lương thản nhiên nói: “Tôi vốn không đẹp mà.”
Hả? Anh ta có hiểu lầm gì về bản thân mình không vậy?
Dương Dạ nhướng mày rồi lại cau mày: “Ý tôi không phải như thế.”
—— Tự mình nhìn xác của mình, thậm chí còn không được chết tử tế thì hẳn ai cũng thấy sợ hãi đúng không?
Nhưng Cố Lương lại bình tĩnh đẩy cánh tay Dương Dạ ra và đi thẳng đến chỗ hố đất.
Cúi người nhìn xuống, Cố Lương quả nhiên nhìn thấy xác của mình.