“Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý đảm bảo cho thất đệ muội, muội ấy sẽ không hại Uyển phi nương nương.”
Dung phi nhìn thấy nhi tử của mình đang cầu tình cho Tô Diễm, biểu cảm thay đổi, nói với hắn ta: “Hạo nhi, chuyện này phụ hoàng của con tự có định đoạt.”
Tiêu Vân Hạo còn muốn nói gì đó, hoàng đế Tây Nguyệt đã hất long bào.
“Thất thần làm cái gì, còn không mau dẫn người đi đi.”
Cứ như vậy, Tô Diễm bị người khác dẫn đến thiên lao. Lúc rời đi, cô cảm giác có một ánh mắt sắc bén rơi trên người mình, rất quỷ dị, còn mang theo sát ý.
Ngoại trừ cái đó ra, dường như có một ánh mắt khác, có vẻ như tìm kiếm, lại giống như không vui.
Nói tóm lại, cô thật sự bước chân vào vũng bùn sâu hoắm rồi.
Thiên lao.
Mùi hôi thối xộc vào mũi, xung quanh đều là mùi hôi của máu và thịt trộn lẫn với nhau, vô cùng khó ngửi.
Cai ngục mở nhà giam ra, đẩy Tô Diễm vào bên trong.
Nhưng mà hắn ta còn chưa chạm vào thân thể Tô Diễm thì đã bị cô lườm một cái.
“Tự ta biết đi vào, không cần ngươi phải đụng.”
Khóe miệng cai ngục kéo một cái, trên mặt đầy vẻ mỉa mai: “Còn giả vờ thanh cao ở đây làm cái gì, ta nói này thất hoàng tử phi, ngươi khó mà đảm bảo mình, chỉ cần điện hạ tìm được chứng cứ ngươi hạ độc, không chu di cửu tộc thì đã cho Vũ An Hầu mặt mũi lắm rồi. Hừ, đi vào trong ngồi đi.”
Cai ngục vừa mới nói xong thì liền nghe thấy có người trầm giọng nói.
“Cho dù thất hoàng tử phi có vào ngục thì vẫn là chủ tử, một cai ngục như ngươi lại dám khiêu khích à?”
Cai ngục ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào Tiêu Vân Hạo đã đi đến gần, mặt mày tối đen nhìn chằm chằm vào mình.
Sắc mặt của cai ngục thay đổi, lúc này mới quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
“Tam hoàng tử, tiểu nhân nói bậy, tiểu nhân đáng chết.”
Tiêu Vân Hạo lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài.”
Cai ngục vội vàng đứng dậy, đang muốn chạy, lại không biết là nghĩ tới cái gì đó, bước chân dừng lại, nhìn thoáng qua Tô Diễm trong nhà giam, sau đó ngượng ngùng nói với Tiêu Vân Hạo.
“Tam hoàng tử, nàng ta là trọng phạm do đích thân điện hạ ấn định, người…”