Lý Thiên Mệnh mất nhiều công sức tìm Thanh Linh Thảo đang nằm ở dưới chân của đối phương dù gã là người Lôi Tôn Phủ thì Lý Thiên Mệnh tạm thời không muốn xung đột, tránh cho đối phương bực tức phá hủy Thanh Linh Thảo.
Thiếu niên áo xanh củi đầu:
– Thanh Linh Thảo?
Giờ gã mới thấy Linh Túy có thiên văn màu đỏ dưới chân mình.
Lý Thiên Mệnh nói:
Đúng rồi, ta hái mấy gốc xong sẽ đi ngay.
Thiếu niên áo xanh gật gù:
– À.
Lý Thiên Mệnh vốn tưởng thiếu niên áo xanh sẽ tránh ra, nào ngờ thiếu niên bỗng nhiên nhấc chân giẫm chết toàn bộ Thanh Linh Thảo, gã vừa đạp vừa mỉm cười nhìn hắn:
– Kêu người xéo mà còn nói nhảm nhiều, dám xưng hô ta là huynh đệ? Ngươi là cái thả gì mà đòi xung huynh gọi đệ với ta?
Tính tình của Lý Thiên Mệnh khá tốt, trên cơ bản người không phạm ta thì ta không phạm người.
Đối phương chỉ cần nhấc chân, chuyện rất dễ dàng không mệt nhọc, gả cũng chẳng cần Thanh Linh Thảo. Nhưng gã cố ý giảm chết Thanh Linh Thảo ngay trước mặt Lý Thiên Mệnh, hành động khiêu khích và xem thường ác liệt này khiến hắn không thể nhẫn nhịn!
Quan trọng hơn nữa, đây là được thảo cứu mạng của Vệ Tinh!
Lý Thiên Mệnh vì hái nó mà nói chuyện mềm mỏng với thiếu niên áo xanh, dù biết gã là người Lôi Tôn Phủ, bình thường hắn sẽ không hiền hòa với họ như vậy.
Lý Thiên Mệnh trơ mắt nhìn bụi Thanh Linh Thảo bị đạp nát bét, thiếu niên áo xanh còn vênh váo nhìn hắn.
Lý Thiên Mệnh chửi thề:
– Ta đào mồ tổ tông nhà ngươi!
Huyết Hỏa Thứ nằm trong lòng bàn tay phải từ bao giờ, khoảnh khắc cánh tay trái hắc ám siết chặt, lực lượng bàng bạc gần như chấn rách vải trắng quấn chặt tay.
Tiểu Hoàng Kê càng thiếu kiên nhẫn hơn Lý Thiên Mệnh, nó càng nóng tính.
Tiểu Hoàng Kê từ đỉnh đầu Lý Thiên Mệnh bay ra ngoài:
– Đồ súc sinh rác rưởi này!
Có lẽ thiếu niên áo xanh không ngờ cái người sau khi biết thân phận của gã thì nên run cầm cập vậy mà dám tấn công mình.
Ánh mắt của thiếu niên áo xanh vẫn chất chứa khinh miệt, chỉ huy thú bản mệnh chặn nhóm Lý Thiên Mệnh lại:
– Làm thịt bọn chúng!
Mắt thiếu niên tràn đầy trêu cợt:
– Muốn trách thì trách ngươi chạy vào Hỏa Lăng sơn sai thời điểm, lỡ bị ngươi lấy Thần Nguyên thì chúng ta lỗ to.
Thiếu niên áo xanh không dám xác định lấy được Thần Nguyên là nhờ vào thực lực hay vận may, lỡ như Lý Thiên Mệnh siêu may mắn thì sao?
Thiếu niên áo xanh nói câu này với âm lượng nhỏ nên Lý Thiên Mệnh không nghe được.
Đừng nhìn Lam Vĩ Độc Hạt to lớn cồng kềnh nhưng tốc độ siêu mau, đặc biệt đôi kiềm và đuôi độc màu lam đều giống như thú binh đỉnh cấp. Khi chiến đấu, tốc độ nhanh như tia chớp để lại ảo ảnh, quan trọng là mặt bên bôi kịch độc.
Bum!
Khi nắm đấm cánh tay hắc ám của Lý Thiên Mệnh va chạm với cái kiềm của Lam Vĩ Độc Hạt, suy luận từ lực lượng thì cảnh giới của thiếu niên và Lam Vĩ Độc Hạt cỡ Thú Mạch cảnh đệ thất trọng. Vì thú bản mệnh này thuộc hệ kịch độc nên nhị đệ Lý Tử Phong của hắn cũng không đánh lại đối thủ này, nhưng với Lý Thiên Mệnh thì khác.
Cộng thêm thiếu niên áo xanh chưa ra tay, hai đánh một là cơ hội tuyệt vời cho Lý Thiên Mệnh.
– Cùng nhau lên
Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê liên kết tâm linh, phối hợp trong lúc chiến đấu rõ ràng có thứ tự.
Huyết Hồn Sát!
Chiến quyết cấp Thú siêu phàm này cùng bùng nổ trên người Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê. Hắn thi triển võ pháp, Tiểu Hoàng Kê thì dùng thủ pháp, nhưng cả hai đều giống nhau.
Huyết Hồn Sát kết hợp thân pháp và cách giết chóc, thân pháp chiếm phần quan trọng hơn. Trong khoảnh khắc, Lý Thiên Mệnh như vệt đỏ vụt qua, sát khí chợt lóe, hắn đã đến trước mắt Lam Vĩ Độc Hạt.
Nhưng Tiểu Hoàng Kê vận dụng Huyết Hồn Sát càng tuyệt. Gà con này vốn biết bay, khi nó vừa thi triển thân pháp vừa chạy nhanh càng biến ảo khó dò, cộng với thân thể nhỏ bé khó nắm bắt.
Hàng này chuyên tìm điểm yếu mà đánh, con mắt là điểm yếu lớn nhất của Lam Vĩ Độc Hạt.
Trí mạng nhất ở chỗ Lam Vĩ Độc Hạt không thèm để Tiểu Hoàng Kê vào mắt, chỉ lo đối phó Lý Thiên Mệnh. Tốc độ của Lý Thiên Mệnh nhanh nhưng nó cũng không kém, trong phút chỉ mành treo chuông, cái kiềm to của nó giơ lên kẹp ngay.
Kẹp trúng rồi!
Thiếu niên áo xanh nở nụ cười, Lam Vĩ Độc Hạt đã kẹp trúng cánh tay trái của Lý Thiên Mệnh, tiếp theo sẽ bị kẹp đứt làm đôi.
Răng rắc!
Một tiếng giòn vang.