Tiếp tục sau vài ngày không ngừng luyện chế, Tiểu Hắc sau cùng cũng đã dùng hết số lượng dược liệu. Nó vui vẻ chia nhỏ vài viên Thanh Tâm Đan vào một bình đựng, ước chừng số lượng khoảng bảy, tám bình.
Nhờ vào tài phú của Mộc gia nên Tiểu Hắc có thể thoải mái trui rèn tay nghề luyện đan đạo của mình. Đồng thời, sau khi từ Hắc Quận trở về, nó cũng bắt đầu suy nghĩ về việc chuẩn bị một chút tiền tài cho bản thân.
– Món đồ rẻ nhất ở Khai Xuân cửa hiệu cũng vài trăm nghìn. Đó là do Bạch lão dựa vào giao tình nên chỉ lấy giá gốc. Thực sự đem ra rao bán cũng phải vài triệu.
– Còn hơn nửa tháng nữa là đến tiểu hội đấu giá của Vạn Kim thương hội, ta không thể chỉ trông chờ vào hỗ trợ của sư huynh.
Nợ ơn người một thì phải trả lại gấp bội, đó là nguyên tắc làm người của Tiểu Hắc. Hiện tại, nó cũng có thể xem là người có tay nghề, việc kiếm tiền cũng không phải chật vật như xưa nữa.
– Không biết nên bán đan dược hay vũ khí nhỉ? Ta cũng không biết định giá sản phẩm của mình.
Vốn dĩ những thứ Tiểu Hắc luyện chế ra đều là mặt hàng chất lượng cao. Tuy không dám nói là độc nhất vô nhị nhưng cũng là thứ quí hiếm khó cầu. Theo như nó ước tính thì ra giá khoảng vài triệu chắc cũng không phải là quá đáng.
– Sư đệ, đệ có trong phòng không?
Ngay khi còn đang miên man suy tính giá cả thiệt hơn, Tiểu Hắc chợt nghe tiếng Mộc Bình gọi mình. Bước ra mở cửa, nó thấy vị sư huynh của mình có chút hối hả nên khó hiểu hỏi:
– Có việc gì mà trông sư huynh vội vàng như thế?
– Sư đệ, ta muốn hỏi… À, không, là gia gia ta hỏi. Không biết sư phụ lão nhân gia có thể hỗ trợ luyện chế binh khí cho Mộc gia không? Giá cả không thành vấn đề.
Mộc Bình hơi ngại ngùng chuyển lời của ông nội mình. Dù sao thì sư tôn cũng là cao thủ tuyệt thế, há có thể dùng vật chất phù phiếm hấp dẫn.
Vừa dứt lời, Mộc Bình cảm thấy có gì đó không đúng. Đôi mắt của tên tiểu sư đệ mình bỗng dưng tỏa sáng như đèn ô tô.
– Hắc hắc sư huynh yên tâm. Ta sẽ chuyển lời đến sư phụ. Không biết Mộc lão tính toán thù lao bao nhiêu?
Chà xát hay bàn tay vào nhau, khuôn mặt Tiểu Hắc lúc này trông ti tiện gợi đòn vô cùng.
Suy tính một chút, Mộc Bình liền đưa ra một giá:
– Gia gia ta bảo nếu có thể luyện chế được một bảo khí lợi hại như thanh kiếm sư phụ đã tặng ta thì Mộc gia nguyện ý trả một trăm triệu.
– Một…một trăm triệu. Huynh có nói dư chữ số nào không?
Nghe cái giá Mộc gia đưa ra, Tiểu Hắc cảm thấy tim đập nhanh, không tin vào chính đôi tai của mình.
Nhìn biểu hiện của sư đệ mình, Mộc Bình cười to nói:
– Sư đệ đừng bất ngờ. Bản thân ta còn thấy mức giá này quá thấp nữa cơ đấy.
Lại còn chưa phải giá cao nhất, ta ngất. Tiểu Hắc cảm thấy ruột gan mình đang ứa máu. Nếu sớm biết vũ khí nó chế tạo ra giá trị đến tận trăm triệu thì dễ gì nó lại tặng miễn phí cho Mộc Bình cơ chứ. Ít ra cũng phải đổi được một năm…không, phải mười năm ăn nhà hàng mới gỡ vốn được. Giờ thì hay rồi, đồ đã cho, giống như bánh bao ném chó thì đòi lại thế nào.
Không để ý đến khuôn mặt như muốn rơi lệ của Tiểu Hắc, Mộc Bình tiếp tục giải thích:
– Việc này cũng không có gì khó hiểu cả. Vốn vũ khí được những đại sư thợ rèn nổi danh nhất làm ra cũng không thể so bì được với bảo kiếm sư phụ ban tặng. Gia gia ta nói nếu đem thanh kiếm này đến đấu giá hội không chừng có thể giá cả còn cao hơn. Chỉ là đệ cũng biết Môc gia ta những năm gần đây phải tốn hao rất nhiều vì đất nước nên cũng không dư giả mấy.
Nói xong, Mộc Bình cũng phiền muộn thở dài một hơi. Đám tham quan Lý Vương Triều đã biển thủ quốc khố rất nhiều năm, muốn truy thu và phục hồi lại không phải chuyện một sớm một chiều. Bên trong thì vẫn còn Trữ gia không ngừng lớn mạnh. Biên giới lại đầy rẫy nguy cơ ngoại xâm, những nước xung quanh lúc nào cũng như cáo rình mồi. Lần này Yên quốc xảy ra việc ám sát thủ tướng, chính trị bất ổn, là cơ hội cho bọn lang sói đẩy mạnh việc xâm lấn.
Nói đi phải nói lại, bảo kiếm mà Tiểu Hắc luyện chế chỉ là phàm khí, đối với người tu chân chỉ là thanh sắt vụn không hơn không kém. Còn so với những người luyện võ phàm tục như Mộc Bình lại chính là chí bảo. Dù chưa đạt đến mức độ chém sắt như chém bùn nhưng vũ khí tốt mấy giao tranh vài hiệp với nó liền bị rạn nứt hoặc đứt gãy ngay tại chỗ.
Chính vì bảo kiếm bá đạo như thế nên Mộc Quốc Thái mới nhờ đứa cháu mình dùng quan hệ để xin xỏ sư phụ luyện giúp một thanh nữa. Có được bảo khí, Văn Vô Úy sẽ dễ dàng chiến đấu vượt cấp, thực lực gia tộc lại tăng thêm một bậc.
– Được, việc này cứ yên tâm giao cho đệ. Đệ nhất định sẽ thuyết phục sư phụ ra tay.
Vỗ ngực thật mạnh, Tiểu Hắc tự tin hứa hẹn. Trong lòng tên múc này hiện giờ đang cười như nở hoa. Một trăm triệu cơ đấy, kiếm tiền cũng không phải khó khăn lắm.Cuối cùng, tiểu ca đây cũng được xem là người có tiền rồi.
Lần trước nguyên liệu luyện chế thanh kiếm cho Mộc Bình còn dư không ít, vốn nó định biển thủ để dành. Không nghĩ đến nhanh như vậy lại có chỗ dùng đến, đúng một vốn mấy lời mà.
Đã có sư đệ tuyên bố chắn chắn, Mộc Bình cũng an tâm hơn nhiều. Từ đó đến giờ, sư phụ luôn rất chiếu cố hai huynh đệ bọn họ, chưa từng từ chối điều gì.
Tiếp đến, hai người trò chuyện một hồi khá vui vẻ. Tiểu Hắc lấy ra một tờ giấy có khi một số dược liệu cần thiết cho Thập Nhất Tăng Đan để nhờ Mộc gia thu mua. Nó còn nói như đinh đóng cột rằng chỉ cần có đủ dược liệu, sư phụ liền có thể luyện chế đan dược cho hai sư huynh đệ cùng đột phá.
Nghe đến đan dược, Mộc Bình liền gấp gáp hơn cả Tiểu Hắc. Đã nếm quả ngọt bao lần tăng cấp tu vi nhanh như đi thang máy, nên anh ta hiểu rõ sự thần kỳ của đan dược sư phụ luyện chế mang lại. Bây giờ mà kêu anh ta tự thân tu luyện thì thật xin lỗi, với tư chất của Mộc Bình thì hai, ba mươi năm nữa cũng đừng mơ đến huyền cấp.
Vấn đề dược liệu đã có Môc gia lo liệu, Tiểu Hắc bèn cùng với sư huynh mình đến xem tình hình Chí Viễn ra sao. Sẵn tiện thử xem Thanh Tâm Đan có thể giúp anh ta hồi phục hay không.
Sau khi được đem về cứu chữa, Chí Viễn vẫn ngày ngày kêu la khóc lóc, thần trí điên dại. Ngay cả bác sĩ tây y hay đông y cũng đều vô phương, không thể chữa khỏi cho anh chàng này được.
Kết quả là khi vừa phục dụng Thanh Tâm Đan, chỉ sau vài phút Chí Viễn liền không có biểu hiện xúc động nào quá mức. Có điều, bệnh tình của anh ta cũng không dễ dàng khỏi hẳn.
– Xem ra cần phải cho anh ta mỗi ngày uống một viên Thanh Tâm Đan. Sau vài ngày có lẽ sẽ khởi sắc.
Thần trí con người là một phạm trù phức tạp và bí ẩn. Tiểu Hắc cũng không dám cam đoan đan dược của mình có thể thành công. Chỉ là hiện tại nó cũng không có phương pháp nào khác. Đành phải trông chờ vào số mệnh của anh chàng Chí Viễn mà thôi.