“Không phải cô đã nói anh ấy đi xử lý vài chuyện sao? Có thể mất một lúc nữa, đừng quá nóng lòng đi. Đúng rồi, là ai đưa cô đến đây?” Anh ta thật sự tò mò, trong lúc quen biết Bạch Thấm chưa lâu, anh ta chưa từng thấy cô để ý và lệ thuộc vào một người đến vậy, mới một lát không gặp đã lo lắng rồi.
Lúc này cô mới phản ứng kịp, vẫn chưa nói với anh ta chuyện này.
“Là tôi chưa…..”
Còn chưa dứt lời, bộ đèn chính trong đại sảnh bị tắt hết, chỉ còn lại một vài ngọn đèn nhỏ vẫn còn chiếu sáng. Lúc này có tiếng người vang lên, xuyên qua ống nói truyền vào lỗ tai của mọi người đang có mặt ở đây: “Xin chào mọi người! Hoan nghênh các vị tham gia buổi tiệc dành cho nhân viên của An thị vào tối nay! Hiện tại xin mọi người giữ trật tự, cùng hướng về sân khấu, chờ một chút, nhân vật trong truyền thuyết của chúng ta là tổng giám đốc An sẽ tuyên bố bắt đầu đêm hội!”
Bạch Thấm cũng hướng về phía sân khấu theo đám đông, lúc nghe thấy người chủ trì ở phía trên nói chờ lát nữa, An Tử Thiên sẽ lên sân khấu thì trong lòng trở nên rất kích động.
Mặc dù từ khi sống lại, cô bắt đầu tích cực phối hợp với Lâm Mặc tiến hành điều trị tâm sinh lý cho An Tử Thiên, nhưng tiến độ khá chậm, cô còn nghĩ là tình hình đã khá lên. Sau đó, Lâm Mặc tự đưa An Tử Thiên đi tiếp xúc với người khác, kiên nhẫn hướng dẫn anh bắt tay với người lạ, hao phí miệng lưỡi vẫn chẳng thể khiến An Tử Thiên động đậy chút nào, thậm chí còn chẳng thèm liếc người ta.
Sau vài lần Lâm Mặc kiên nhẫn lặp lại những câu như: “An Tử Thiên, xin hãy nhìn vào mắt tôi.”; “Tử Thiên, xin hãy nhìn vào mắt tôi được không?”, ánh mắt An Tử Thiên mới đáp lại Lâm Mặc, giằng co hơn nửa giờ vẫn không có chút tiến triển nào. Cuối cùng lần trị liệu đó đã rút hết sự kiên nhẫn của An Tử Thiên và kết thúc trong thất bại.
Khi có Bạch Thấm thì tình hình hoàn toàn khác hẳn, Lâm Mặc chợt nảy sinh ra cảm giác thất bại tràn trề. Tình hình của An Tử Thiên dần chuyển biến tốt lên, Lâm Mặc quá bất ngờ, thậm chí còn hơi đắc ý, cho rằng bệnh tự kỷ chỉ cần tìm được đúng phương án giải quyết thì chữa khỏi chỉ là vấn đề thời gian thôi. Nếu không phải anh đột nhiên muốn thử chứng minh ý tưởng của mình thì suýt chút nữa đã bị ảo giác che mắt rồi.
Anh cho rằng chỉ cần tìm được điểm mấu chốt là có thể chữa khỏi bệnh cho An Tử Thiên, nhưng lại quên mất tất cả phương án hồi phục do mình đề ra đều phải liên quan đến Bạch Thấm. Một khi cách xa Bạch Thấm cũng chỉ là một đống giấy vụn, chỉ là nói suông mà thôi. Lâm Mặc luôn luôn xuất sắc ưu tú cũng chẳng ngờ được sẽ bị té đau đến vậy, trong lòng anh âm thầm châm chọc mình. Anh đã lệ thuộc quá nhiều vào Bạch Thấm, nên quên đi nguyên nhân khiến cho An Tử Thiên mắc chứng tự kỷ, chỉ có giải quyết khúc mắc này, An Tử Thiên mới có thể hồi phục.
Mà bây giờ, thay vì nói là bệnh tình từ từ chuyển biến tốt còn không bằng nói là An Tử Thiên đang cố lấy lòng Bạch Thấm, chỉ cần là chuyện mà Bạch Thấm hi vọng An Tử Thiên làm, cho dù không thích thì An Tử Thiên cũng sẽ làm.
Sau khi sắp xếp xong mọi suy nghĩ, Lâm Mặc liền tìm Bạch Thấm nói chuyện riêng một lần. Bạch Thấm rất bất ngờ bày tỏ cô không thể hiểu nổi, rõ ràng tình hình đang từ từ biến thành tốt lên, sao lại nói tất cả đều là giả tưởng chứ? Còn có khúc mắc nữa, cha mẹ An Tử Thiên đều đã mất, đi đâu tìm người cởi bỏ khúc mắc của anh đây?
“Tôi có thể ở bên cạnh anh ấy cả đời, như vậy anh ấy đâu có khác gì người bình thường, anh ấy cũng giống như người bình thường thôi.”
Lâm Mặc nói muốn cởi bỏ khúc mắc trong lòng An Tử Thiên thì phải gợi lên những ký ức lúc nhỏ của anh một lần nữa,-L£€QᵩyÐ0n- để cho anh nhớ lại cảnh tượng lúc cha mẹ mình mất đi. Cơn ác mộng hàng đêm cũng đủ khiến anh không chịu nổi nữa, sao cô có thể đồng ý để An Tử Thiên nhớ lại những ký ức đau khổ ấy chứ? Nếu điều đó khiến tinh thần anh suy sụp, bệnh tình nghiêm trọng thêm thì phải làm thế nào đây?
Bạch Thấm không muốn thấy An Tử Thiên như vậy, mỗi lần anh khổ sở thì cô cũng đau lòng, rất đau lòng.
“Chẳng lẽ cô chỉ hi vọng anh ấy là một người bình thường ở trước mặt cô mà không phải là một người hoàn toàn bình thường sao?” Lâm Mặc đã hỏi như vậy.
Những lời này đã thành công đả động đến Bạch Thấm, cô có thể mặc kệ An Tử Thiên là một người tự kỷ, nhưng cô vĩnh viễn không thể ngăn cản nổi những lời đồn ở bên ngoài. An Tử Thiên, ông cụ An, chị Tử Nguyệt cũng có thể không quan tâm, nhưng An thị thì quan tâm. An thị không thể để cho một người tự kỷ đảm đương chức vụ người lãnh đạo bọn họ, một ngày kia, sau khi ông cụ An mất rồi, nhà họ An sẽ ra sao đây? Tất cả những thứ An Tử Thiên có được đều do nhà họ An cung cấp, như vậy thì anh nên gánh vác, chịu trách nhiệm về nhà họ An!
Lại hội chẩn một lần nữa, Lâm Mặc tiếp tục nhiệm vụ dở dang lần trước, An Tử Thiên vẫn bất động như cũ. Trị liệu tiến hành được một nửa thì Bạch Thấm tới, Lâm Mặc vô cùng nhẫn nại tiến hành hướng dẫn một lần nữa, lần này cực kỳ thuận lợi, An Tử Thiên nghe lời, chủ động bắt tay với người lạ.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên An Tử Thiên làm là vào phòng vệ sinh, Bạch Thấm ở ngoài cửa nghe tiếng nước chảy tí tách. Trước kia An Tử Thiên cũng như vậy, cô chỉ nghĩ đơn giản là do An Tử Thiên thích sạch sẽ, mỗi lần đi ra ngoài về nhà anh đều tắm rửa sạch sẽ, Lâm Mặc cũng nói là không sao cả. Hiện tại mới hiểu được đúng là bệnh sạch sẽ phát tác, nhưng hoá ra nguyên nhân là như thế.
Hai mươi phút sau, An Tử Thiên vẫn chưa ra, cô gõ nhẹ cửa phòng vệ sinh rồi đẩy ra, đi vào.
Hai tay An Tử Thiên vẫn ở dưới vòi nước, vòi nước bị mở hết cỡ, bọt xà phòng màu trắng liên tục bị anh dùng sức chà chà, những chỗ không bị bọt che đi thì lộ ra làn da đỏ ửng. Thấy Bạch Thấm đột ngột đi vào, trên mặt anh thoáng qua vẻ bối rối.
Mắt Bạch Thấm hơi cay cay, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên tay anh, mỉm cười nói: “Em vào rửa tay cho anh.” Sau đó cúi đầu nghiêm túc rửa tay giúp anh, vẻ mặt chắm chú động tác dịu dàng, ngón tay nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại xuyên qua các kẽ tay. Xúc cảm mềm mại khiến cho An Tử Thiên vốn định mở miệng nói liền giữ nguyên sự im lặng.
“Được rồi, rửa xong rồi.” Rửa sạch những bọt xà phòng trên tay, cùng An Tử Thiên mười ngón tay đan xen, cô ngẩng đầu nhìn anh, cười dịu dàng.
Cô không dám dùng sức, không biết rốt cuộc anh dùng bao nhiêu sức mà cọ rửa tay mình đỏ ửng như thế, sợ mình dùng chút sức cũng sẽ làm anh bị đau. Bạch Thấm chợt nhớ tới lời Lâm Mặc đã nói, lòng của Bạch Thấm bắt đầu dao động.
An Tử Thiên ngẩn người nhìn mười ngón tay đan xen khăng khít, không đủ, còn chưa đủ, không đủ lực, không đủ chặt chẽ, hơi giãy dụa là có thể tránh thoát rồi.
Anh dùng sức ôm chặt cô vào trong ngực, khẽ gọi: “Thấm Thấm, Thấm Thấm….”
“Em ở đây.”
“Thấm Thấm, Thấm Thấm, Thấm Thấm…..” Anh vùi đầu thật sâu vào trong mái tóc cô, không ngừng lẩm bẩm tên cô.
“Em ở đây, anh Tử Thiên, em ở đây, em ở đây mà…” Bạch Thấm vuốt nhẹ lưng anh, liên tục an ủi cảm xúc chợt bộc phát của anh.
“Em đừng rời xa anh, vĩnh viễn đừng rời xa, đừng…..” Mười ngón tay đan chặt không hề buông lỏng, anh càng lúc càng dùng sức, nắm tay Bạch Thấm đến phát đau.
“Sẽ không, anh Tử Thiên, em sẽ không rời xa anh, sẽ không……” Thì ra, trong lòng của chúng ta vẫn luôn tồn tại những bất an….