Ôn Hoàn bị lời của anh làm cho cười ra tiếng, nể mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào với anh, cúi đầu khẽ ngửi mùi hương của hoa, nhìn trong tay một bó hoa hồng to không nén được nói: “Làm gì mà mua một bó hoa to như thế, thật lãng phí.” Thực ra nhận hoa chỉ là nhận tấm lòng không quan trọng số lượng.
“Không phải càng nhiều hoa càng vui vẻ sao? Anh muốn để cho em vui vẻ chút.” Lục Thần cau mày hỏi ngược lại.
Ôn Hoàn nhìn anh, nói: “Ai bảo với anh như vậy, lại là chị năm của anh?” Cô có ấn tượng với Lục Viện, nói chuyện vừa dịu dàng vừa nhã nhặn, trên mặt luôn mang theo nụ cười ấm áp.
“Người bán hoa nói!”
Anh đến cửa hàng bán hoa hỏi người bán hàng hoa gì có thể khiến cho người ta vui vẻ, người bán hoa kia hỏi anh tặng cho ai, anh nói đương nhiên là tặng cho bạn gái. Sau đó người bán hoa rất nhiệt tình giới thiệu nói hoa hồng là tốt nhất, con gái đều thích hoa hồng. Anh không hiểu những thứ này, người ta đã nói là hoa hồng vậy thì chọn hoa hồng đi, sau đó người bán hàng lại hỏi anh muốn bao nhiêu bông để bọc lại cho anh. Đây cũng là làm khó anh, bởi vì hoàn toàn không có kinh nghiệm, đành phải hỏi người bán hàng thông thường con gái thích được nhận bao nhiêu bông, có coi trọng cái này không? Người bán hoa không hề nghĩ ngợi trả lời dĩ nhiên càng nhiều càng tốt!
Kết quả là anh cầm một bó hoa hồng to từ trong cửa hàng đi ra.
Nghe vậy Ôn Hoàn nhìn anh có chút dở khóc dở cười: “Anh cũng quá dễ lừa gạt, bán hoa đương nhiên là muốn bán được nhiều hoa rồi.”
Lục Thần phớt lờ, nhìn nụ cười hiện ở trên mặt cô, tâm tình khó chịu ở trong lòng mình cũng thoáng cái biến sạch, toét miệng cười hỏi cô: “Vậy bây giờ em có vui tí nào không?”
Ôn Hoàn gật đầu, có vui, mà còn không chỉ một chút. Vui không phải bởi vì bó hoa ôm nặng tay này mà chính là vì chút tấm lòng này của anh.
“Chờ một chút, còn có cái này cho em.” Lục Thần nói, xoay người một lần nữa tìm kiếm trong xe, cầm bánh ngọt dùng để lấy lòng từ trong xe ra, đưa tới trước mặt cô nói: “Nè, bữa ăn khuya, chị năm nói lúc không vui ăn chút đồ ngọt tâm tình sẽ tốt lên.”
Ôn Hoàn đưa tay nhận lấy, bĩu môi nhìn anh nói: “Nhưng tôi không thể ăn.”
“Vì sao?” Lục Thần cau mày.
“Sẽ béo!” Cái nghề diễn viên này đối với vóc dáng có bao nhiêu yêu cầu khắc nghiệt, béo thêm một cân hay nửa cân mình có thể không có cảm giác, nhưng ở trong máy quay thì đều nhìn thấy hết, muốn giấu cũng không giấu được.
“Nói bậy!” Lục Thần trừng cô: “Em béo chỗ nào, theo anh thấy em còn phải béo thêm khoảng mười cân mới đạt tiêu chuẩn!”
Ôn Hoàn bĩu môi, không lên tiếng, khóe miệng cũng mang theo ý cười.
Lục Thần nhìn thời gian đã không còn sớm, giơ tay xoa xoa đầu của cô nói: “Được rồi, lên đi, ăn xong sớm nghỉ ngơi một chút.” Ngày mai anh cón có nhiệm vụ huấn luyện, nếu không anh có thể suy nghĩ ở lại.
Ôn Hoàn gật đầu, nói: “Vậy anh cũng mau trở về đi, lái xe cẩn thận một chút.”
Nhìn cô lần nữa Lục Thần mới xoay người mở cửa bước lên xe, nói: “Em lên đi.”
Ôn Hoàn gật đầu, nhìn anh quay cửa sổ xe lên, nhìn anh khởi động xe chuẩn bị rời đi. Đột nhiên trong lòng có loại xúc động, trước khi anh lái xe chạy đi gõ gõ vào tấm kính thủy tinh của cửa sổ xe, ý bảo anh hạ tấm kính xuống.
Lục Thần quay cửa kính xuống, nhìn cô hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Hoàn hơi thẹn thùng, nhưng vẫn cúi người xuống thò đầu vào đặt một nụ hôn ở trên mặt của anh, sau đó thừa dịp anh vẫn còn đang bối rối chưa phản ứng được nhanh chóng rụt người lại ôm hoa và bánh ngọt xoay người chạy đi.
Đợi đến lúc Lục Thần trên xe phản ứng được thì đã chỉ còn lại bóng người, đành phải vuốt mặt cười ngây ngô một lúc lâu mới lái xe rời khỏi.