Lục Văn: Em biết rồi, có cần dán nữa không?
Cù Yến Đình: Không đau nữa thì thôi.
Lục Văn: Em không dùng hết, thừa nhiều lắm luôn.
Cù Yến Đình: Cậu cứ giữ lại mà dùng.
Lục Văn: Anh tích trữ nhiều cao dán thế làm gì?
Cù Yến Đình: Eo tôi không tốt.
Gửi xong anh lập tức hối hận, ngón tay khựng lại một lúc, mất bò mới lo làm chuồng, anh giải thích: Hay ngồi lâu viết bản thảo nên eo bị đau.
Hồi lâu sau, Lục Văn trả lời: À.
Một từ đơn giản đã chặt đứt hứng thú tiếp tục cuộc trò chuyện. Cù Yến Đình không trả lời nữa.
Lục Văn ngồi trong xe RV nghỉ ngơi, mỗi lần âm báo tin nhắn vang lên là một lần tim hắn treo lơ lửng. Mỗi lần trả lời một câu trái tim treo cao lên một tí, giờ kẹt cứng trong cuống họng.
Cuộc trò chuyện đã kết thúc mà hắn vẫn chần chừ không thoát ra, sợ Cù Yến Đình nhắn thêm gì nữa.
Một người đi tới từ đuôi xe, là Nguyễn Phong, bằng chất giọng đã từng học Hí kịch trong vắt như suối nguồn, hắn cất tiếng gọi đầy thân thiết: “—— Anh Lục Văn!”
Lục Văn giật bắn người, điện thoại rơi xuống đập vào mu bàn chân, Nguyễn Phong bước tới khom lưng nhặt lên. Hắn cuống quýt nhận lấy khóa màn hình và nhét vào trong túi.
“Chào.” Lục Văn nặn ra một nụ cười gượng.
Nguyễn Phong xách một túi nilon, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Xe RV của hắn đỗ ngay đằng sau, ngó nghiêng qua cửa sổ không thấy ai bèn chạy lên đây chơi.
Vẫn trưng nụ cười gượng trên mặt, Lục Văn hỏi: “Tìm tôi có việc gì không?”
Nguyễn Phong ngoác miệng để lộ chiếc răng nanh trắng bóng làm bật lên nụ cười xán lạn, hắn chìa túi nilon: “Anh Lục Văn, anh có thể giúp em một việc được không?”
Lục Văn nhận lấy, nặng tầm ba bốn cân, bên trong là một chùm nho to, giống bình thường thôi nhưng được lựa chọn kĩ càng, trái nào trái nấy tươi mới căng tròn.
Hắn ngỡ ngàng: “Đây là?”
Nguyễn Phong nói: “Hôm nay em có cảnh quay đêm, thật sự không thể phân thân được, phiền anh giúp em đưa cho thầy Cù.”
Lục Văn sửng sốt: “Việc này e rằng không hay cho lắm….”
“Có gì mà không hay.” Nguyễn Phong ngon ngọt dụ dỗ: “Anh Lục Văn, em biết anh nhiệt tình mà, anh giúp em đi.”
Lục Văn sầu não: “Thật ra không cần phải thế đâu, ngày nào khách sạn cũng cung cấp hoa quả mà.”
Nguyễn Phong vẫn khăng khăng: “Nhưng chưa chắc đã có nho.”
Đúng là chưa chắc thật, nhưng nho đâu phải hoa quả quý hiếm gì, bắt buộc phải ăn à?
“Anh Lục Văn, em không coi anh là người ngoài nên mới nói đấy.” Nguyễn Phong căn đúng thời cơ để tiết lộ: “Em vô tình biết được khi thầy Cù bị bệnh, đặc biệt là sốt thì rất thích ăn nho.”
Thì ra là vậy, Lục Văn nhìn Nguyễn Phong đầy rối rắm.
Hắn không tài nào biết được Nguyễn Phong thật lòng với Cù Yến Đình hay chỉ đang nịnh nọt, nhưng hắn biết chắc rằng Cù Yến Đình không hề nghiêm túc với Nguyễn Phong, dù cho đã từng thì bây giờ cũng không còn nữa rồi.
Con người luôn luôn có mới nới cũ, hiện giờ tâm tư của Cù Yến Đình đã đặt hơn nửa lên người hắn.
Nguyễn Phong không hay biết gì cười nói: “Anh Lục Văn, anh thích ăn gì?”
“Hả? Cái gì cũng được.”
“Hôm nào bọn mình xong việc sớm, em mời anh một bữa nhé.”
Lục Văn càng chột dạ hơn, không biết phải đối mặt với Nguyễn Phong thế nào. Hắn không khỏi nghĩ thầm, Cù Yến Đình thích hắn, hắn có thể trốn tránh trách nhiệm được ư?
Các cụ có câu ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết [1]. Tình huống hiện tại không phải hắn dụ dỗ Cù Yến Đình, nhưng Cù Yến Đình lại bị hắn mê mẩn thần hồn.
[1] Ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết (我不杀伯仁,伯仁却因我而死): Có nghĩa là tuy căm hận Bá Nhân nhưng “ta” không có ý giết hắn, nhưng vì quá uất hận nên Bá Nhân đã bị người khác giết chết, và cái chết của Bá Nhân có liên quan gián tiếp đến “ta”. (Nguồn dịch từ Baidu).Lục Văn thấy lòng mình dằn vặt, mỉm cười vừa gượng gạo vừa áy náy: “Tiểu Nguyễn… Cậu gọi anh là anh, thế để anh mời cậu.”
“Ok luôn, chốt thế nhá!” Nguyễn Phong sảng khoái đồng ý, trợ lý gọi hắn về tút tát, hắn vừa chạy vừa quay đầu lại hô: “Anh Lục Văn, cảm ơn anh!”
Sẩm tối mặt trời lặn, vào lúc ráng chiều đang đậm sắc, Cù Yến Đình truyền dịch xong quay về khách sạn. Trên đường đi Nguyễn Phong gọi đến bảo rằng đã nhờ Lục Văn gửi cho anh một túi nho.
Bữa tối ở khách sạn được mang đến trước, bốn món một canh thanh đạm. Cù Yến Đình ăn qua quýt vài miếng, đoạn ôm máy tính ngồi trên sô pha sửa kịch bản, thỉnh thoảng mân mê chiếc đồng hồ.
Gõ xong một hàng chữ, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân đến gần, đầu ngón tay anh lơ lửng trên bàn phím, đoán rằng Lục Văn kết thúc công việc trở về.
Quả nhiên, chuông cửa vang lên.
Cù Yến Đình không nhìn mắt mèo mà mở thẳng cửa luôn, không ngờ người ngoài cửa lại là người đại diện của Lục Văn – Tôn Tiểu Kiếm. Anh lùi lại giữ khoảng cách nửa cánh tay, siết chặt nắm đấm cửa.
Tôn Tiểu Kiếm mỉm cười tươi tắn, thái độ hòa hợp hơn Lục Văn tỉ lần, giọng điệu kính cẩn: “Biên kịch Cù, làm phiền anh quá, anh ăn tối chưa ạ?”
Cù Yến Đình mím môi đáp “Ừ”, nhẹ đến mức hòa tan vào không khí được.
Tôn Tiểu Kiếm không dám lắm điều, chìa túi nilon trình bày mục đích: “Biên kịch Cù, đây là nho Nguyễn Phong nhờ Lục Văn nhà tôi gửi cho anh.”
Cù Yến Đình không biết sao Lục Văn không tự đưa cho mình mà phải nhờ người đại diện đưa hộ, nhìn cửa phòng 6207 đóng chặt, anh hỏi: “Lục Văn chưa về à?”
“Về rồi ạ.” Tôn Tiểu Kiếm sợ thất lễ bèn lươn lẹo: “Cậu ấy vội đi vệ sinh nên vào phòng trước.”
Trong phòng đối diện, Lục Văn áp lưng lên cửa, tựa gáy lên ván cửa nghe ngóng từng câu từng chữ cuộc đối thoại bên ngoài. Cù Yến Đình vừa nhận nho của Nguyễn Phong vừa quan tâm hỏi han hắn về chưa.
Hành động này gọi là gì? Gọi là đứng núi này trông núi nọ.
Hành động này gọi là chi? Gọi là bắt cá hai tay.
Lục Văn không thể chấp nhận được, mà anh ta thì không chọc nổi, thế là hắn bèn lẩn đi thật xa.
Cù Yến Đình xách nho vào bếp rửa, ba chùm to chiếm đầy một chậu. Vặt một quả nhét đầy quai hàm, ngọt nước, vừa mềm vừa mẩy.
Hồi bé mỗi lần Cù Yến Đình bị ốm, bố anh đều hái một chùm nho trên giàn nho trong nhà cho anh ăn. Xuân hè thì để trong tủ lạnh một lúc, thu đông thì rửa qua nước lã, lành lạnh giúp anh dịu cổ họng.
Gặp khi trái mùa, bố anh mua nho về lừa anh là hái được mà anh cũng tin.
Ngồi ở khoảng trống giữa bàn trà và ghế sô pha, Cù Yến Đình vừa ăn vừa chỉnh sửa kịch bản.
Di động vang lên, là Nhâm Thụ vừa trở về từ Bắc Kinh đêm hôm qua. Cù Yến Đình bị tiếng chuông làm mất hứng ăn, đợi đến khi sắp hết chuông mới nhấn loa ngoài trả lời.
Anh em hỏi han ân cần một lúc, Nhâm Thụ không biết anh bị ốm, hỏi anh sao hôm nay không đến đoàn phim, có phải mấy hôm trước mệt rã hay không.
“Vẫn ổn.” Cù Yến Đình không thích phàn nàn và lải nhải: “Không lỡ việc của cậu là được chứ gì.”
Giọng Nhâm Thụ vang khắp căn phòng: “Cậu nhạt thế nhở, mưa như trút nước mà cảnh quay thật, giải quyết liền mạch tất cả cảnh quay trong một đêm, ôi trời…”
Cù Yến Đình: “Làm sao?”
“Cậu hỏi làm sao? Trâu bò chứ sao!” Nhâm Thụ cười sang sảng: “Yến Đình, nếu cậu có ekip của riêng mình thì sẽ quay tốt hơn nữa cho xem.”
Mỗi đạo diễn đều có một ekip riêng bao gồm quay phim, chiếu sáng, mỹ thuật, biên tập. Mỗi một người nắm rõ phong cách và thói quen của đạo diễn, tồn tại sự ăn ý về mặt nghệ thuật giữa họ.
Cù Yến Đình lặng thinh, một lúc sau anh bật cười như tự giễu: “Một biên kịch như tôi cần gì ekip, làm thay cậu là đủ lắm rồi.”
Nhâm Thụ cười nói: “Mệt lắm à? Thế anh không thể dày mặt dong dài được rồi.”
Cù Yến Đình hiểu ý: “Có việc gì?”
“Về phân đoạn 78.” Nhâm Thụ hơi khó xử: “Đêm nay sửa xong được không, anh muốn để thầy Dương Bân hoàn thành cảnh quay trước.”
Dương Bân đóng vai bố Diệp, là khách mời đặc biệt và đất diễn rất ít, ban đầu dự kiến cuối tuần này đóng máy. Ông cụ yêu nghề có tiếng, bị thấp khớp và hen suyễn, trời càng lạnh càng cực nhọc. Nhâm Thụ thấy mà thương, muốn để ông rời khỏi đoàn phim sớm hơn.
Cù Yến Đình xem sơ qua, đồng ý: “Được rồi, tối nay tôi gửi mail cho cậu.”
“Tốt quá rồi, đúng là anh em tốt của anh!” Nhâm Thụ kêu ca điện thoại nóng ran: “Anh nhận được kịch bản sẽ đi tìm thầy Dương ngay, đối diễn với thầy ấy một lần rồi sáng mai quay.”
Cù Yến Đình nhẹ giọng hỏi lại: “Sáng mai?”
Nhâm Thụ trả lời: “Đúng vậy, thật ra là thêm vào thôi nên sẽ không ảnh hưởng đến cảnh khác.”
Tối nay không chỉ cần sửa xong kịch bản mà các diễn viên cũng cần phải học thuộc. Cù Yến Đình nhìn lời thoại của Diệp Sam trong kịch bản, hỏi: “Còn Lục Văn thì sao?”
“Suýt quên mất cậu ấy, vậy gọi cậu ấy đến cả luôn.” Nhâm Thụ dứt lời, lấy làm khó hiểu: “Kể ra cũng lạ, anh chưa gặp cậu ấy ở khách sạn bao giờ.”
Đương nhiên cậu không gặp rồi, Cù Yến Đình thầm nhủ.
Để tiết kiệm thời gian và công sức, anh nhận nhiệm vụ về mình: “Thế để tôi gọi cậu ấy cho.”
Hai tiếng sau.
Lục Văn ngâm mình trong bồn tắm, nước ấm vờn quanh, hai tay gác lên thành, bắp thịt cánh tay óng ánh nước.
Hắn ngửa đầu ra sau gối lên khăn tắm, lòng đấy phiền muộn cất tiếng ca trong hơi nước lập lờ: “Anh thật lòng muốn tự do, chạy trốn khỏi bàn tay em, bắt đầu lại cuộc sống mới, tìm về chính anh vui vẻ chẳng chùn chân….” [2] [2] Bài hát 《解脫》(tạm dịch: Giải thoát) của Lý Huệ Mẫn (李蕙敏).
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang giọng hát của hắn.
Điện thoại đặt trên bàn trang điểm rung lên, Lục Văn khỏa thân bước ra khỏi bồn tắm, giẫm lên thảm chùi chân trên sàn. Một dãy số lạ nhưng đứng đắn, trông không giống bọn lừa đảo. Hắn bắt máy: “Alo ai thế ạ?”
“Tôi ạ.”
Giọng của Cù Yến Đình.
Lục Văn rùng mình, hốt hoảng chùm thêm áo tắm. Chỉ trong vòng 3-5 giây mà hắn nghĩ ngợi cả đống vấn đề, Cù Yến Đình gọi cho hắn làm gì? Có mục đích gì? Mới một ngày không gặp hắn thôi mà dằn lòng không đậu?
Ổn định tinh thần, hắn nuốt nước bọt: “Có… Có chuyện gì?”
Cù Yến Đình nói: “Sang phòng tôi.”
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nào đó tôi sẽ tổng hợp list nhạc của sao bự (nói chơi thui)