Được rồi, cậu thích làm gì thì làm đi…
Đi về căn phòng nhỏ của mình, Tô Nam Tinh dọn dẹp một lúc thì nhận được tin nhắn của Chu Dịch: 【Tối nay có rảnh không? 8 giờ chạy bộ chứ?】
Tô Nam Tinh suy nghĩ: Dù sao trước đó cũng đã đồng ý với người ta, không thể luôn kiếm cớ mãi được. Cô nhắn lại một chữ 【Được.】
Gần đến 8 giờ, cô thay bộ đồ thể thao chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên nhận được cuộc điện thoại từ Chu Dịch, giọng nói của anh ở đầu dây bên kia hơi trầm xuống, có vẻ mệt mỏi, “Tối nay tôi không đi được.”
Nghe giọng nói của anh ta giống như là đang khó chịu, Tô Nam Tinh hỏi theo bản năng: “Anh bị sao vậy?”
“Không có gì, bệnh cũ.”
Đó chính là bệnh viêm dạ dày lại tái phát, Tô Nam Tinh hỏi: “Anh có uống quá nhiều rượu trong bữa tiệc ngày hôm qua không?”
“Không có uống nhiều, nhưng mà mấy ngày nay không ăn uống đầy đủ nên bệnh lại tái phát. Tôi không sao đâu, từ từ sẽ đỡ thôi, em chạy bộ thì phải chú ý an toàn.”
Tô Nam Tinh nhịn không được liền hỏi anh: “Vậy anh đã ăn cơm rồi uống thuốc chưa?”
Chu Dịch: “Vẫn chưa, đau quá nên lười động đậy.” Điều đó có nghĩa là không ăn cơm, cũng không uống thuốc.
Anh còn nói thêm một câu: “Với lại không có mì gói ở trong nhà, lại không muốn ăn đồ ăn bên ngoài.”
Sếp đã nói đến mức này, làm nhân viên mà vẫn không hiểu thì cô cũng không cần phải thăng chức nữa.
Tô Nam Tinh thở dài rồi nói: “Nhà anh ở đâu? Gửi vị trí cho tôi, tôi sẽ mang qua một ít mì tươi cho anh.”
Chu Dịch vừa nghe thì giọng nói có chút phấn khích, còn yêu cầu món ăn: “Tôi muốn ăn mì trứng cà chua.”
Tô Nam Tinh đành phải đồng ý, đi đến siêu thị ở gần đây mua nguyên liệu rồi gọi xe taxi đi đến nhà Chu Dịch.
Nhà của Chu Dịch rất gần nhà cô, tiền đi xe cũng không quá nhiều. Lúc bước vào trong thang máy, cô suy nghĩ lát nữa làm đồ ăn cho anh ăn xong thì phải rời đi, tuyệt đối không được dây dưa với anh.
Đến nhà anh, Chu Dịch mặc áo thun màu xám và quần ở nhà đi ra mở cửa. Đầu tóc rối bù, sắc mặt cũng rất xấu, cả người yếu đuối hơn bình thường. Tô Nam Tinh nói anh ta mau chóng vào phòng nằm nghỉ ngơi, Chu Dịch nói: “Tôi nằm trên ghế sô pha, tôi muốn ngắm nhìn em.”
Tô Nam Tinh nghe anh nói như vậy thì trong lòng bỗng thấy ấm áp, ngọt ngào. Cô thở dài, nhận ra mình không thể nào gây khó dễ anh ta. Cô vừa ngồi xuống ghế sô pha, vừa đắp chăn giúp cho anh. Chu Dịch nói: “Nam Tinh, tôi rất vui khi em đến thăm tôi.”
Tô Nam Tinh nhỏ giọng “ừm” một tiếng, “Anh nên nằm nghỉ ngơi đi, tôi đi nấu cơm cho anh.”
Nhà Chu Dịch rất rộng, anh sống một mình trong căn nhà khoảng chừng 200 mét vuông. Năm đó lúc anh mua nhà, mọi người trong phòng ban cũng đều có nghe về chuyện đó. Lúc ấy giá nhà của những khu mới được mở rộng rất rẻ, căn nhà lớn như vậy chỉ tốn hơn một triệu tệ. Có điều đối với Tô Nam Tinh mà nói, số tiền một triệu tệ đó của Chu Dịch lại là số tiền mà cả nhà cô phải cố gắng làm việc mới kiếm ra được.
Cách trang trí nhà của Chu Dịch rất đơn giản, các màu cơ bản là đen, trắng và xám. Phòng bếp là sự kết hợp giữa màu trắng và màu xám, nhìn có vẻ đơn giản và thanh nhã. Dụng cụ trong phòng bếp rất ít, cô mở hết vài ngăn tủ trong nhà anh ta thì thấy chỉ có 3 – 5 cái chén ăn cơm và vài đôi đũa, trong tủ lạnh đều là bia, nước khoáng và thuốc thuốc bổ nổi tiếng do người khác tặng cho anh, không có thức ăn.
Hoàn toàn là cuộc sống của một người đàn ông độc thân, không có hơi hướm của cuộc sống sinh hoạt.
Tô Nam Tinh vừa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, vừa bỏ mì vào trong nồi nước được đun sôi, sau đó bật lửa bên bếp khác lên để làm nước sốt trứng cà chua. Động tác rất thành thạo, rất nhanh đã làm xong một tô mì trứng cà chua khiến người khác chảy nước miếng. Để cân bằng dinh dưỡng, cô còn luộc thêm ít rau rồi đặt lên mì. Màu xanh của rau kết hợp với màu đỏ xen lẫn với màu vàng trong mì trứng cà chua, có vẻ như màu sắc đã khiến người ta cảm thấy ngon miệng hơn.
Cô bưng đến trước mặt Chu Dịch, đầu tiên anh ăn chậm vài muỗng, cảm thấy dạ dày không còn đau nữa nên mới bắt đầu ăn nhanh hơn. Càng ăn càng đổ nhiều mồ hôi, nhưng nhìn cả người như có sức lực hơn.
Khi anh đang ăn, Tô Nam Tinh quan sát một chút về căn nhà, phát hiện căn nhà rộng 200 mét vuông này có bốn phòng. Phòng khách rất lớn, Chu Dịch lắp đặt một máy chiếu trên vách tường đối diện ghế sô pha, ở phía trước máy chiếu có một cái máy tập chèo thuyền, xem ra anh ta rất thích vừa xem phim, vừa tập thể dục.
Khi Chu Dịch ăn xong, Tô Nam Tinh đứng dậy dọn dẹp chén đũa, sau đó bưng một ly nước ấm đến cho anh, dặn dò anh: “Nửa tiếng sau nhớ uống thuốc.” Nói xong thì chuẩn bị đi về.
Mặc dù đã có quan hệ mập mờ với anh, thế nhưng cô không thể tiếp tục lún sâu vào, phải nên dừng lại kịp thời, có thể tránh xa thì nên tránh xa, đó là điều tốt nhất cho cả hai người.
Chu Dịch không ngờ cô lại muốn đi về nên đã nắm lấy cổ tay cô, “Sao lại đi về sớm như vậy?”
Thấy Tô Nam Tinh không trả lời, anh nói: “Dạ dày của tôi còn khó chịu, em ở lại với tôi thêm một lúc có được không?”
“Tôi đảm bảo sẽ không làm chuyện gì vượt quá mối quan hệ đồng nghiệp.”
Tô Nam Tinh thấy Chu Dịch đã nói như vậy, nếu mình lạnh lùng, cứng rắn quá thì cũng không hay, cho nên đã ngồi xuống theo lực kéo của anh. Hai người ngồi rất ngay ngắn, khoảng cách giữa hai người cũng rất xa.
Chu Dịch đề nghị: “Xem phim với tôi nhé?”
Tô Nam Tinh là khách nên nghe theo ý của chủ nhà, cô liền gật đầu. Kết quả là Chu Dịch lại mở bộ phim 《Before Sunrise》 mà lần trước bọn họ xem trên máy bay khi đi đến thành phố Sa Hải. Chu Dịch còn cố tình giải thích: “Lần trước không xem được toàn bộ, lần này xem lại từ đầu.”
Tô Nam Tinh còn có thể nói được gì, chỉ là một bộ phim thôi mà, muốn xem thì xem thôi. Diễn xuất tinh tế của cặp đôi nam thanh nữ tú đã nhanh chóng làm cô lại chìm đắm vào trong cốt truyện của bộ phim. Lúc xem đến cảnh nữ chính xuống xe lửa với nam chính, quyết định đi du lịch ngắn ngày đến Vienna với anh ta, Chu Dịch đột nhiên hỏi: “Em có còn nhớ những gì đã xảy ra ở thành phố Sa Hải không?”
Tô Nam Tinh dựa vào ghế sô pha, “Có, trời xanh biển xanh, bóng cây dừa, sao lại không nhớ chứ?”
Chu Dịch nói: “Tôi cũng rất nhớ.”
Thế nhưng anh không nhớ phong cảnh của thành phố Sa Hải, mà là nhớ Tô Nam Tinh ở thành phố Sa Hải.
Anh cũng biết nếu mình không giải quyết xong công việc giữa anh và Tô Nam Tinh, cứ như vậy mà gấp gáp đến gần cô thì sẽ gây ảnh hưởng xấu đến cô. Anh đã cố gắng kiềm chế bản thân mình, cũng vô cùng cẩn thận không cho người khác nhìn ra tâm tư của mình, thậm chí cũng bắt đầu làm mặt lạnh với cô khi ở trong công ty.
Thế nhưng anh vẫn không kiềm chế được cảm giác muốn kéo cô vào trong lòng mình, muốn hôn nhẹ cô, ôm chặt cô, muốn nói chuyện tự do với cô, thậm chí tranh cãi cũng được.
Cuối cùng Tô Nam Tinh và Chu Dịch cũng xem xong bộ phim này, cuối cùng đôi tình nhân vẫn chia tay nhau vào trước bình minh. Mặc dù họ đã hẹn sẽ gặp lại nhau sau 6 tháng sau, nhưng cuối cùng thì cái cảm giác đẹp đẽ này đã không còn khiến cho người ta thấy rung động giống như tối hôm trước nữa.
Hơn 10 giờ, Tô Nam Tinh đứng dậy đi về, lần này Chu Dịch không giữ cô ở lại nữa.
Khi đưa cô ra đến cửa, Chu Dịch nói: “Tôi bị bệnh rất khó chịu, em không an ủi tôi sao?”
Tô Nam Tinh trả lời: “Mì trứng cà chua mà anh ăn chính là sự an ủi của tôi dành cho anh.”
Chu Dịch nói: “Vẫn chưa đủ, đó chỉ là an ủi dạ dày của tôi, trong lòng tôi vẫn còn khó chịu.”
Tô Nam Tinh chế giễu anh: “Đủ rồi, có an ủi là được rồi.”
Chu Dịch nói: “Ít ra thì cũng phải ôm an ủi một chút chứ?”
“Không ôm.” Nếu ôm thì sẽ bị anh ta ôm lên giường, đến lúc đó mọi chuyện sẽ thay đổi.
Thế nhưng Chu Dịch đã ôm lấy cô từ phía sau, Tô Nam Tinh cảm nhận được anh đang vùi đầu vào cổ cô, phả ra hơi nóng làm chỗ nhạy cảm nào đó bắt đầu run rẩy.
Anh nói: “Tôi nuốt lời, tôi vẫn không kiềm chế được nên đã làm ra hành động vượt quá mối quan hệ đồng nghiệp. Em đừng nhúc nhích, cứ đứng yên như vậy để tôi ôm một chút.”
Tô Nam Tinh không nói gì cả, cũng không quay đầu lại. Cuối cùng Chu Dịch cũng buông cô ra, thì thầm vào tai cô: “Ngủ ngon.”
Cô đáp lại: “Ngủ ngon.” Cô không ngoảnh đầu lại, cứ thế đi về.
Ngày thứ hai đi làm, sáng sớm lúc gặp Chu Dịch ở trong phòng làm việc, anh cũng chào hỏi cô với vẻ mặt thản nhiên.
Khi anh quay trở về sau giờ ăn trưa, Tô Nam Tinh đi vào phòng làm việc của anh để đưa tài liệu, cô đưa tài liệu kèm theo một hộp thuốc chữa đau dạ dày cho anh, nói rất nhỏ: “Đừng quên uống thuốc.”
Chu Dịch nhìn thấy hộp thuốc chữa đau dạ dày thì trong lòng thấy ấm áp, nhịn không được liền nắm lấy tay của Tô Nam Tinh đang đứng ở bên cạnh bàn làm việc. Khi Tô Nam Tinh còn chưa kịp giãy giụa thì anh đã buông tay ra, nói lời cám ơn.
Tô Nam Tinh đặt tài liệu xuống, đi ra ngoài.
Thứ hai luôn là một ngày bận rộn, hôm đó Tô Nam Tinh không tăng ca, bởi vì buổi chiều Miêu Manh Manh đã nhắn tin qua WeChat bảo cô phải về nhà sớm, nói là tối nay rất cần sự giúp đỡ của cô, liên tục nhấn mạnh bảo cô phải về sớm, đừng có tăng ca.
Khi Tô Nam Tinh về đến nhà, cô phát hiện Miêu Manh Manh đang đứng thử đầm ở trước gương. Tô Nam Tinh hỏi cô ấy: “Chuyện gì mà gấp gáp vậy?”
Miêu Manh Manh có chút phấn khích, lại có chút ngượng ngùng, “Chuyện đó, Heo trắng nhỏ, ừm, đối tượng hẹn hò mà Big Data giới thiệu cho mình đã hẹn gặp mình vào tối nay. Chúng mình đã chuyển từ hẹn hò ảo thành hẹn hò thật, mình muốn cậu đi chung với mình.”
Tô Nam Tinh nói: “Mình đi chung với cậu thì không được tốt cho lắm.” Cô luôn biết cách cư xử đúng mực, người ta đi xem mắt, cô ngồi bên cạnh làm cái gì?
Nhưng cô lại lo lắng cho Miêu Manh Manh một mình đi gặp đối tượng hẹn hò vào buổi tối nên nói: “Mình có thể giả làm người ngoài ngồi ở bàn bên cạnh hai người. Nếu cậu không vừa mắt anh ta thì nhắn tin cho mình, mình sẽ lập tức gọi điện thoại kêu cậu đi ra ngoài. Nếu anh ta có ý đồ quấy rối cậu, mình còn có thể giúp cậu.”
Miêu Manh Manh nghe xong thì cảm thấy cách này cũng khá hay, cho nên đã đồng ý.
Cho nên Tô Nam Tinh liền cầm theo bình xịt hơi cay đề phòng “yêu râu xanh” để đi theo dõi cuộc xem mắt thật bằng Big Data.
HẾT CHƯƠNG 32