Y chống cằm lười biếng nhìn Hoành Thanh Liêm, ngón tay trắng muốt như ngọc nhẹ nhàng chỉ về phía hắn.
Mặc dù Hoành Thanh Liêm đã tu tới hư cảnh, nhưng vẫn bị động tác chỉ tay vào ngực của y làm ớn lạnh cả người, cố gắng lắm mới không chạy trối chết mất mặt như Khúc Tương Nhân.
Cũng may là Hề Tương Lan không định lạm sát.
—Dù sao giết một sợi thần hồn thì Hoành Thanh Liêm vẫn không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Ngón tay của Hề Tương Lan cứ thế chọt chọt vào không khí, thật giống như có thể lấy mạng người ta bất cứ lúc nào, y nhẹ nhàng thở dài nói: “Nghĩ đến Hoành đại nhân tuổi tác đã cao, đầu óc không được minh mẫn. Nhượng đại nhân còn thông minh hơn ngươi nhiều.”
Đúng là Hoành Thanh Liêm lớn hơn Hề Tương Lan mấy chục con giáp, nhưng tuổi thọ của tu sĩ là vô tận, dù đã mấy trăm tuổi nhưng vẫn trẻ trung như xưa.
Bị tiểu bối chỉ vào mặt mắng ngu xuẩn như thế, dù Hoành Thanh Liêm giỏi diễn trò cũng phải sượng trân cả mặt.
“Tiểu tiên quân sao lại nói ra lời này?”
Hề Tương Lan nhìn ra sát ý ẩn hiện của hắn, nhưng không thèm để ý nhếch môi cười khẽ, thong dong nói: “Ngươi thật sự cho là tu vi của Nhượng đại nhân gặp bình cảnh, nên mới đi bế quan sinh tử sao?”
(Bình cảnh: tu luyện tới cảnh giới nào đó thì bị chững lại, gặp nan giải khó có thể vượt qua)
Hoành Thanh Liêm và Phong Trọng Dương hơi sửng sốt.
Khúc Tương Nhân giận phát run cả người, tức tối mắng y mấy câu.
Nhưng Hề Tương Lan đang bị điếc, không thèm quan tâm đến ai, dù hắn có chửi rát họng cũng vô ích.
Mèo mun nghe mà ngu người, không hiểu tại sao Hề Tương Lan có thể nắm quyền chủ đạo toàn cục, nó thử rút hết sương độc về, biến về hình mèo ngồi xổm trên tay y dụi đầu làm nũng.
Hề Tương Lan thở dài gãi nọng cho mèo mun, cười nói: “…Đương nhiên là không phải rồi, Nhượng Đoan thật sự dùng cách bế quan này để xin lỗi ta đó.”
Hoành Thanh Liêm liền thay đổi sắc mặt.
Hề Tương Lan nói: “Tuy Nhượng Đoan là Tương Văn cấp Thiên, nhưng tư chất bình thường…”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật giật khóe môi, vẻ mặt ai nấy đều nhăn nhó khó coi.
Dám nói ra câu Tương Văn cấp Thiên là tư chất bình thường, e là cũng chỉ có Tương Văn cấp Linh.
Khỗ nỗi một điều là những người có mặt ở đây không phải là cấp Huyền cũng là có tư chất kém hơn cả cấp Thiên của Nhượng Đoan, chỉ có thể trơ mắt nhìn lời nói của Hề Tương Lan hóa thành bàn tay vả mỗi người một cái thật đau. Hề Tương Lan vui vẻ nhìn những cái mặt sưng vù của bọn họ, nói tiếp.
“…Nhượng Đoan tu luyện tới hư cảnh đã là hết sức, cho dù hắn có bế quan bao nhiêu năm đi nữa, đều không có cửa tiến vào Đại thừa kỳ được đâu. Hắn bế quan sinh tử, chỉ có tử không có sinh.”
“Nhượng đại nhân là dùng cách này để sám hối với ta, ta tiếp nhận lời xin lỗi của hắn, cho nên sáu năm qua ta chưa bao giờ giết một người nào của Nhượng gia.”
“Chẳng lẽ đến bây giờ các ngươi không nghi ngờ nguyên nhân tại sao à?”
Hoành Thanh Liêm tối sầm cả mặt, bàn tay buông thỏng bên hông siết chặt rôm rốp.
Mặc dù không nhìn thấy cảm xúc trên khuôn mặt lạnh tanh của Phong Trọng Dương, nhưng có thể thấy được hắn đang do dự.
“Chuyện năm đó toàn bộ Trung Châu đều không thoát được.” Hề Tương Lan xoa đầu mèo mun, thản nhiên nói: “Cho tới nay ân oán của chúng ta và các ngươi luôn rõ ràng, có thù tất báo, có ân tất trả. Hôm nay Thịnh Tiêu chấp chưởng Giải Trĩ Tông, phụng công thủ chính pháp bất dung tình, nếu chuyện năm đó bị bại lộ, chúng ta cũng không thoát khỏi liên can.”
Mèo mun thụ sủng nhược kinh.
Cái mặt hàng không tim không phổi này thế mà lại nói ‘chúng ta’!
“Ta rất quý mệnh, ta thèm được sống hơn chư vị nghĩ nhiều.” Hề Tương Lan ngước mắt nhìn Hoành Thanh Liêm, cười nhạt: “Hôm nay ta chỉ muốn chuyện này mau chóng kết thúc, nhưng trông các ngươi có vẻ… Không muốn chung sống hòa bình thì phải.”
Hoành Thanh Liêm khẽ nhướng mày, quay đầu cùng Phong Trọng Dương liếc mắt với nhau, trong mắt thoáng hiện lên tia sáng lạnh lẽo, dường như đã đưa ra quyết định.
Xung quanh yên lặng.
Khúc Tương Nhân híp mắt, có dự cảm không lành.
Hoành Thanh Liêm bỗng ra lệnh cho người Hoành gia.
Đồng thời, lũ ác quỷ nhăm nhe tấn công Hề Tương Lan cũng chuyển mục tiêu, hung ác đánh về phía Khúc Tương Nhân.
Âm khí tràn tới từ bốn phương tám hướng, ác quỷ gầm thét tựa như vạn quỷ kêu khóc.
Sát ý chân chân thực thực khiến cây quế trong sân phủ đầy sương lạnh, từng chùm hoa vàng rực rào rạc rớt xuống, thoáng cái nơi nơi đều là vụn hoa quế vương vãi đầy đất.
Hề Tương Lan khẽ nhấc tay lên, một đóa hoa quế nguyên vẹn rơi vào trong tay y.
Khúc Tương Nhân phản ứng cực nhanh, thoáng chốc nhảy qua chỗ khác, cấm chế hộ thân còn chưa biến mất thì đã bị ác quỷ liên tiếp đánh vỡ, âm thanh vỡ vụn của ngọc lưu ly tựa như tiếng trống tiếng kèn rùm beng báo hiệu cho sân khấu sắp vén màn.
Loảng xoảng.
Khúc Tương Nhân vừa đứng ổn lại liền nhanh chóng bày ra tầng cấm chế quanh thân, lạnh lùng nói: “Hoành Thanh Liêm! Là ngươi đề xướng việc giết Hề Tuyệt, chuyện đã đến nước này, ngươi lại muốn bo bo giữ mình?!”
Hoành Thanh Liêm cười nhạt sử dụng binh khí: “Rõ ràng là Khúc gia sợ tiểu tiên quân sẽ trả thù chuyện năm đó ngươi lén lút dụng hình, nên mới cưỡng ép bọn ta đến Khúc gia thương lượng đối sách, tại sao lại biến thành Hoành Thanh Liêm ta xúi giục? Khúc Chấp Chính, khó trách ngươi sẽ bị Thịnh Tiêu đá ra khỏi Giải Trĩ Tông, chẳng phân biệt được thị phi đúng sai, và cũng là một tay già đời vu oan giá họa.”
Khúc Tương Nhân cả giận: “Ngươi!”
Cho tới nay Hoành Thanh Liêm là ngọn cỏ đầu tường, gió thổi chiều nào nghe theo chiều đó, tranh cãi với hắn chỉ tổ tức chết.
Khúc Tương Nhân hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn Phong Trọng Dương: “Còn Phong gia các ngươi?”
Phong Trọng Dương hờ hững: “Chuyện này sớm nên lắng xuống.”
Khúc Tương Nhân bị chọc tức cười.
Hề Tuyệt miệng lưỡi sắc bén, chỉ trong mấy câu ngắn ngủi đã khiến Hoành Thanh Liêm và Phong Trọng Dương đầu hàng đến mức này.
Hai nhà đó biết rõ Hề Tuyệt ghét cay ghét đắng hắn, muốn lấy đầu của hắn lập công chuộc tội.
Giờ có nói nhiều cũng vô ích.
Trong mắt Khúc Tương Nhân thoáng hiện lên ý lạnh, hắn nhìn chằm chằm vào Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan cười một tiếng với hắn: “Hi.”
Khúc Tương Nhân: “…”
Mèo mun bị tiếng hi của y dọa cho nổi da gà khắp người, sợ hãi nhìn y.
Người này giống như yêu tinh đầu độc lòng người, chỉ cần há miệng nói bừa vài câu là có thể xoay chuyển toàn bộ cục diện.
Ngay lúc này, Hoành Thanh Liêm bỗng hành động.
‘Diễn viên’ trên ‘sân khấu’ giơ tay múa chân vô cùng nhanh nhẹn, linh lực xuân phong hóa vũ của Hoành gia lúc này cuốn theo băng đá rét lạnh phủ đầy bầu trời nắng gắt của mùa hè, trên trời bỗng chốc rơi xuống hàng ngàn cục nước đá.
Ánh mặt trời chiếu vào băng đá sắc nhọn, lóe lên từng tia sáng lạnh lẽo.
Nước đá rơi trắng xóa đầy sân, tức khắc kéo theo bầy đàn tấn công dữ dội về phía Khúc Tương Nhân.
Khúc Tương Nhân banh chặt toàn thân, sớm có chuẩn bị rút kiếm ra chém một trận vang lên tiếng leng keng, nước đá hóa thành sương tuyết chảy xuống đất.
Sau một nhịp thở, ác quỷ kéo theo âm khí tông vỡ băng tuyết cuồng bạo đánh thẳng vào ngực của Khúc Tương Nhân.
Khúc Tương Nhân nghiến răng giơ kiếm lên cản lại.
Ba nhà vốn là tới chung tay giết chết Hề Tuyệt, nhưng thoáng cái đã lao vào chém giết lẫn nhau, kiếm quang âm khí bay tán loạn.
Tiếng kiếm đâm chém, tiếng băng đá vỡ tan tành, tiếng ác quỷ gầm gừ, tiếng linh lực va chạm vào nhau.
Từng thứ một quả thật giống hệt nhóm tấu nhạc tạo cảm giác cao trào cho màn kịch, đám người đánh nhau như đeo mặc nạ, trên người khoác trang phục rực rỡ, tay cầm đạo cụ múa may quay cuồng, ra sức hát ra sức múa, để cho khán giả vỗ tay ném tiền.
“Nhìn kìa.” Hề Tương Lan vỗ tay cười to: “Hát hay múa giỏi, quả là một tuyệt tác ha ha ha.”
Mèo mun ngồi trong lòng Hề Tương Lan trợn mắt há mồm, mãi lâu sâu mới khó khăn nuốt nước miếng một cái ực, khiếp đảm nói: “Ngươi… Thật sự còn Tương Văn?”
“Đồ ngốc.” Hề Tương Lan vui vẻ nhìn màn kịch đặc sắc trước mặt, thờ ơ nói: “Ta còn Tương Văn hay không, ngươi biết rõ nhất mà?”
Mèo mun nói: “Nhưng mới nãy ngươi… Ngươi bóp, bóp, bóp cái đó, rốt cuộc là chuyện gì?”
Không có linh lực thì sao có thể bóp nát quả tim của một tu sĩ Nguyên anh?
Hề Tương Lan thuận miệng nói: “Đó là kịch độc mà ta đã hạ trên người lão ta hồi sáng nay, mới nãy chẳng qua chỉ là kích độc phát tác mà thôi.”
Mèo mun:?
Mèo mun bị dọa sợ quéo cả râu: “Thế còn hậu chiêu của ngươi đâu?!”
“Hậu chiêu gì?” Hề Tương Lan khó hiểu nói: “Ta làm gì có chuẩn bị hậu chiêu?”
Mèo mun: “…”
Mèo mun kinh hoàng, suýt chút nữa méo meo chửi tục: “Thế mà ngươi dám dẫn ba nhà đó tới đây giết ngươi, bộ ngươi không sợ bọn hắn thật sự liên thủ làm thịt ngươi hả?!”
Tên chó má này rốt cuộc có biết sợ là gì không?!
Tim của mèo mun suýt bị y làm cho ngừng đập.
Hề Tương Lan cười he he nói: “Chơi vậy mới vui.”
Mèo mun: “…”
Vui chỗ nào?
Sẩy một tí là đi tong cả mạng!
Nhưng Hề Tương Lan không quan tâm.
Y ngồi đó thưởng thức màn biểu diễn của ba nhà kia, nếu có người dâng bánh và nước trà lên, y có thể vừa ăn uống nồng nhiệt, thậm chí còn ném tiền lên sân khấu khen thưởng ‘đào kép’.
Khúc Tương Nhân mới tu lên hư cảnh, nếu là một đấu hai thì không thể đánh lại được Hoành Thanh Liêm và Phong Trọng Dương, nhưng hai người này là dùng phân thần đến đây, linh lực lẫn tu vi đều không đủ.
Âm khí của ác quỷ và luồng linh lực do phân thần tạo ra đan chéo vào nhau, vang lên ba tiếng ‘đùng đùng đùng’ đinh tai nhức óc, kết giới do Thịnh Tiêu bày ra đều bị đánh cho chấn động liên tục, hư không cuồn cuộn như sóng vỗ, thế như trẻ che đâm thẳng xuống mặt đất.
Bên dưới mặt đất là linh mạch Thiên Diễn của Thịnh gia.
Hề Tương Lan nhìn chấn động ầm ầm náo nhiệt trước mắt, nụ cười trên môi có xu hướng lớn dần thêm.
Linh lực của Khúc Tương Nhân bị tiêu hao một cách chóng mặt, một con ác quỷ bán trong suốt trực tiếp dùng linh thể xuyên phá chui vào cấm chế, kéo theo luồng âm khí rét lạnh đóng băng kinh mạch cả người hắn.
Cơ thể của Khúc Tương Nhân đứng hình giây lát, Hoành Thanh Liêm nhăm nhe nãy giờ liền tung một chưởng đến.
“Oành—”
Khúc Tương Văn bay thẳng ra sau mấy mét, nặng nề ngã đập người vào tầng kết giới của Thịnh Tiêu, gần như đụng ra vết nứt mạng nhện trên cấm chế của Đại thừa kỳ.
Hắn lảo đảo rơi xuống đất, trong miệng ọc máu liên tục, lục phủ ngũ tạng dường như bị dập nát bấy.
Khúc Tương Nhân loạng choạng đứng dậy, ngước nhìn hai người kia với đôi mắt đỏ thẫm, tức giận gào thét: “Các ngươi thật sự tin lời nói hoang đường của hắn?! Tiểu quái vật kia có thù tất báo, toàn bộ thế gia ở Trung Châu gây ra nhiều chuyện thương thiên hại lý tội lỗi chồng chất với hắn! Hắn, hắn sao chịu nhắm mắt bỏ qua?!”
“Nếu hắn quyết đánh đến cùng nói chuyện đó cho Thịnh Tiêu, mọi người chúng ta ai cũng đừng hòng có kết cục tốt.” Hoành Thanh Liêm thản nhiên nói: “Bây giờ hắn cũng sợ Thịnh Tiêu, muốn dàn xếp ổn thỏa, với bất kỳ ai, đây đều là chuyện tốt, không phải sao?”
Là chuyện tốt cho khắp cả Trung Châu, nhưng với Khúc gia là tai họa ngập đầu.
Nhưng là không có ai quan tâm đến sống chết của một thế gia sắp lụn bại, chỉ cần có thể dỗ ngọt được Hề Tương Lan, dù có bắt trói toàn bộ Khúc gia dâng lên cho y hả giận, sợ là sẽ không có ai dám hó hé gì.
Tính mạng của Khúc Tương Nhân chẳng qua là công cụ để hai nhà Hoành Phong làm Hề Tuyệt bớt giận.
Hoành Thanh Liêm đang định áp giải hắn đến trước mặt Hề Tương Lan, lại thấy người bị đánh sắp chết kia không biết lấy đâu ra linh lực, đột nhiên cả người hắn thoắt ẩn thoắt hiện như lôi điện, thoáng cái đã dịch chuyển đến chỗ Hề Tương Lan.
Khúc Tương Nhân bị dồn đến đường cùng, cho dù chết hắn cũng phải kéo Hề Tương Lan chôn cùng.
Phong Trọng Dương chợt biến sắc: “Hắn muốn tự bạo nguyên đan!”
Khúc Tương Nhân mang theo thần hồn cháy gần hết vọt tới trước mặt Hề Tương Lan đang ngồi xem kịch vui, mặt mũi dữ tợn, mắt trừng lớn sắp rách cả khóe mắt, nguyên đan trong cơ thể bị thúc giục cực hạn, linh lực sáng chói phóng ra từ tia sáng từ những vết thương chồng chất trên người hắn.
Thật giống như một giây sau sẽ nổ tung.
Phong Trọng Dương muốn tiến tới ngăn cản nhưng bị Hoành Thanh Liêm giữ lại.
Tại sao phải ngăn cản Khúc Tương Nhân tự bạo?
Nếu hắn có thể kéo theo Hề Tuyệt chết chùm, Trung Châu sẽ không còn ai gây khó dễ cho bọn hắn nữa.
Phong Trọng Dương nhíu mày, lạnh lùng liếc Hoành Thanh Liêm.
Hoành Thanh Liêm làm ngơ không thấy ánh mắt bất mãn của hắn, hứng thú nhìn tình cảnh trước mắt.
Hề Tương Lan vẫn lười biếng ngồi trên bậc thang xem kịch vui, Khúc Tương Nhân lê cái thân đẫm máu tới trước mặt y, y hơi nghiêng đầu giống như sớm lường trước việc này, khóe môi nhẽ nhếch.
Mèo mun chợt hóa thành luồng sương đen dày đặc bao bọc toàn thân y, sốt sắng nói: “Đi mau, hắn muốn tự bạo!”
Nguyên đan của tu vi hư cảnh mà tự bạo sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, sợ là không chỉ Thịnh gia mà cả chu vi mười mấy dặm xung quanh đều bị hủy trong chốc lát.
—Huống chi là Hề Tương Lan đang cách gần như vậy.
Hề Tương Lan đang xem kịch vui bỗng bị hoán đổi biến thành ‘kịch vui’ trong mắt người khác, nhưng y không sợ hãi cũng không trốn tránh, chỉ an tĩnh ngồi đó nhìn Khúc Tương Nhân.
Bỗng mặt đất truyền tới rung chấn nhè nhẹ.
Hình như có linh lực sắp nổ tung như núi lửa phun trào, toàn bộ mặt đất đều rung lên.
Một giây sau, Thiên Diễn Châu từ trong phòng ngủ bay vèo ra.
Nhưng giống như đã quá muộn.
Khúc Tương Nhân tự bạo bắn ra luồng linh lực đầu tiên xông thẳng vào người Hề Tương Lan, y bị đụng ngã ngửa ra sau, ngọ ngoạy nằm trên bậc thang.
Thiên Diễn Châu rung động điên cuồng, đang muốn xông tới ngăn cản.
Lại thấy trên vai Hề Tương Lan phát ra ánh sáng u lam.
“Tí tách.”
Oành—
Một luồng sét lớn bổ thẳng vào thân thể Khúc Tương Văn, có liên quan đến linh lực kỳ lạ dưới mặt đất, gắng gượng đè ép lại sự tự bạo của hắn.
Dư chấn sau cú giáng sét khiến không khí xung quanh phập phồng, kết giới của Thịnh Tiêu tức khắc như ngọc lưu ly vỡ vụn thành ngàn mảnh.
Một làn hương hoa quế thơm nồng trải rộng xung quanh.
Hề Tương Lan lảo đảo nằm sấp trên đất, nhấc tay che lại vai phải khó khăn thở hắt ra từng hơi, trên trán lấm tấm mồ hôi do cái nóng phát ra từ vai phải.
—Đó kình ấn mà Thịnh Tiêu đã tự tay khắc xuống cho y năm đó ở Giải Trĩ Tông.
Hề Tương Lan xem kình ấn này là sỉ nhục lớn nhất đời mình, nhưng bây giờ y ngồi cứng đờ đẫn tại chỗ, đầu óc như nồi cháo heo, suy nghĩ tán loạn không thể tập trung được.
Sáu năm trước, Khúc Tương Nhân cầm miếng sắt khắc chữ ‘tội’ được nung đỏ ịn vào trên mặt y, tạo thành kình ấn.
Cơn đau nóng khiến hàng mi dài run dữ dội, định sẵn nửa đời sau của Hề Tương Lan vĩnh viễn sống chung với chữ ‘tội’ khảm sâu trên mặt, đột nhiên có hương hoa quế thoang thoảng lại gần.
Thịnh Tiêu mặc áo đen thêu hoa văn Giải Trĩ Tông mới tinh, đứng ngược sáng từ trên cao nhìn xuống y.
Hề Tuyệt cả người nhếch nhác mờ mịt ngẩng đầu đối diện với hắn, mãi một lúc lâu sau mới lựa chọn cúi đầu trốn tránh.
…Tiểu thiếu gia kiêu căng lần đầu tiên biết được khó chịu là cảm giác gì.
Không biết Thịnh Tiêu mở miệng nói gì, sau khi những người trong nhà giam lục tục rời khỏi, hắn sải bước đi tới, cưỡng ép xé mở áo ngoài rách rưới dính đầy máu của Hề Tuyệt, rồi đặt bàn tay nóng bỏng lên sau bờ vai chồng chất vết thương của y.
Hề Tuyệt đang yên lặng không phản kháng đột nhiên giãy giụa kịch liệt, y không nghe thấy gì bên tai nên không nghe được tiếng gào khóc nát tim nát phổi của mình, liều mạng dùng hai cánh tay đã bị cắt đứt gân mạch đẩy Thịnh Tiêu ra.
Thịnh Tiêu ôm chặt y vào lòng, bàn tay rộng lớn dường như run rẩy che kín tầm mắt của y, sau đó một luồng kình ấn nóng bỏng rơi xuống sau vai y.
Hề Tuyệt bị hành hình suốt ba tháng gần như không rơi một giọt lệ nào, nhưng đến khi kình ấn này do chính tay Thịnh Tiêu khắc vào, y khóc phát run cả người, tựa như muốn tan vỡ.
—Một chữ ‘Chước’ đầy khuất nhục.
Sáu năm trôi qua kể từ khi chạy thoát khỏi nhà giam của Giải Trĩ Tông do canh gác lỏng lẻo, Hề Tuyệt thường xuyên nổi lòng oán hận Thịnh Tiêu vì kình ấn nóng rát này.
Y hận Thịnh Tiêu không cho công đạo mà y vẫn luôn muốn.
Hận chữ ‘sát’ và chữ ‘Chước’ của Thịnh Tiêu.
Hận ý đứt quãng suốt sáu năm, lúc này Hề Tương Lan giống như rơi vào sương mù không thấy lối ra.
Kình ấn chỉ đại diện khuất nhục của Giải Trĩ Tông…
Cũng biết bảo vệ sao?
Hề Tương Lan được mèo mun đỡ dậy, ngơ ngác nhìn Khúc Tương Nhân đang bị một trăm lẻ sáu viên Thiên Diễn Châu đè chặt trên đất, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Mèo mun còn tưởng y bị Khúc Tương Nhân tự bạo dọa hồn vía lên mây, giơ móng vỗ bép bép vào mặt y.
“Hề Tương Lan! Hề Tuyệt! Tỉnh tỉnh! Đã không sao rồi!”
Hề Tương Lan run nhẹ một cái tỉnh lại, ngước mặt nhìn Thiên Diễn Châu đang rè rè bắn sét với ánh mắt phức tạp.
Bởi vì bị cưỡng ép gián đoạn tự bạo nên kinh mạch toàn thân của Khúc Tương Nhân đều đang rỉ máu, hắn gần như quỳ xuống há miệng thoi thóp, nếu không có Thiên Diễn Châu đỡ cho thì sợ là đã nằm rạp ra đất.
Hề Tương Lan lại ngước mắt nhìn Hoành Thanh Liêm và Phong Trọng Dương ở phía xa.
Trong mắt Hoành Thanh Liêm thoáng hiện lên cảm xúc đáng tiếc, nhưng hắn rất giỏi ngụy trang diễn trò, lập tức cười híp mắt đi tới: “Tiểu tiên quân đã bị sợ hãi, cũng may là ngài không có việc gì.”
Hề Tương Lan nhìn hắn, cũng cười theo: “Đúng vậy, không may chút nào, ta sao có thể không có việc gì được chứ?”
Hoành Thanh Liêm vẫn mỉm cười đồng thời không hiểu y nói vậy là có ý gì.
Hề Tương Lan lười tốn nước miếng với lão cáo già này, lạnh nhạt nói: “Hoành đại nhân, thay ta hỏi thăm sức khỏe của Hoành Ngọc Độ.”
Dứt lời, Hoành Thanh Liêm biết Hề Tương Lan sẽ không tính tiếp tục truy cứu nữa, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên môi thêm chút chân thành.
“Tiểu tiên quân cứ bận bịu trước, chúng ta xin cáo từ.”
Hề Tương Lan lười đáp lại hắn.
Hoành Thanh Liêm mỉm cười hành lễ rồi phất tay, người của hai nhà Hoành Phong lập tức rút lui.
Hai phân thần của Hoành Thanh Liêm và Phong Trọng Dương cũng theo đó biến mất tại chỗ.
Hề Tương Lan nhìn sân nhỏ bừa bãi ngổn ngang, thầm nghĩ Thịnh Tiêu trở về biết được chắc chắn sẽ mắng mình, làm thế nào để qua loa lấp liếm mà không bị la đây?
Khúc Tương Nhân hấp hối sắp chết trừng Hề Tương Lan, y như có điều suy nghĩ mà vuốt ve chữ ‘Chước’ trên vai đã thu nhỏ thành nốt ruồi son, lạnh nhạt nói: “Khúc Chấp Chính.”
Khúc Tương Nhân phẫn hận trừng y.
Hắn cứ tưởng Hề Tương Lan sẽ giễu võ giương oai, nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, lại không ngờ y yên lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Sáu năm trước, kình ấn của Giải Trĩ Tông có hình dáng gì?”
Khúc Tương Nhân hơi sửng sốt.
Hề Tương Lan hỏi xong liền hối hận, y giờ mới chịu đứng dậy, chầm chậm bước xuống bậc thang cuối cùng, từ trên cao nhìn xuống Khúc Tương Nhân.
Y vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại nhất thời không nói ra được gì, sờ vai phải như có điều suy nghĩ.
“Hộc.” Khúc Tương Nhân liên tục nôn ra máu tươi, thở một cách khó nhọc nói: “Năm đó hai người Hoành Phong để mặc ba nhà tùy tiện làm ác, nếu tính ra thì không ít hơn Khúc gia ta. Năm đó ngươi bị giam vào Giải Trĩ Tông chịu hình, cũng có một tay của bọn hắn.”
Đôi mắt của Hề Tương Lan hơi đờ ra, y không yên lòng nói: “Không cần ngươi nhắc nhở, các ngươi đã làm những gì, ta đều nhớ rất rõ.”
Khúc Tương Nhân hơi sửng sốt: “Vậy ngươi còn đồng ý bỏ qua bọn hắn?”
Hề Tương Lan giờ mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Khúc Tương Nhân một lúc thật lâu, đột nhiên bật cười.
“Ngay cả ngươi cũng tin?”
Khúc Tương Nhân: “Cái gì?”
Mèo mun cũng: “Cái gì?”
“Ngươi thật sự nghĩ Nhượng Đoan vì tạ lỗi với ta mà bế quan sinh tử?” Hề Tương Lan nhìn hắn như nhìn kẻ ngu, cười như không cười: “Nhượng Trần khai phá thiên cơ, biết hắn trong những năm gần đây có cơ duyên thăng lên Đại thừa kỳ, lúc này mới đi bế quan sinh tử.”
Khúc Tương Nhân: “…”
Mèo mun: “…”
Khúc Tương Nhân sửng sốt một lúc thật lâu, sắc mặt xám trắng như người dưới lòng đất, trợn mắt hoảng sợ nhìn y: “Ngươi! Ngươi đang gạt chúng ta?!”
“Đúng đó.” Hề Tương Lan rút tay về khỏi vai phải, không biết có phải tâm tình đã khá hơn nhiều không mà cười he he: “Xem ra Hoành Thanh Liêm đã già thật rồi, đầu óc không còn tỉnh táo như trước, những lời như vậy mà cũng tin?”
Nếu nói lúc trước Khúc Tương Nhân là oán hận Hề Tương Lan, thì lần này là bị y làm cho kinh hãi, cơ thể bị Thiên Diễn giữ chặt trên đất nổi đầy da gà.
“Bọn hắn không đích thân tới, nếu lần này ta trở mặt với bọn hắn thì cũng không giết được người.” Hề Tương Lan vô cùng hứng thú nói: “Ta chỉ là thuận miệng nói bỏ qua chuyện này mà thôi, vừa không phát thệ với Thiên Đạo, cũng không thề thốt với Thiên Diễn, không thể tính nha.”
Cả người Khúc Tương Nhân run như cầy sấy, sợ hãi không ngớt.
Rõ ràng người trước mặt đã kẻ tàn phế mất hết tu vi, gió thổi qua cũng có thể lảo đảo ngã xuống, nhưng trong mắt hắn lại là con quái vật dữ tợn đáng ghét.
—Mái tóc dài đen nhánh bị gió thổi bay tán loạn tựa như quái vật giương nanh múa vuốt, nụ cười tủm tỉm trên khuôn mặt xinh đẹp lại giống như ác quỷ mặt xanh nanh vàng, ngay cả hơi thở nhè nhẹ cũng y hệt khói kịch độc.
Cũng giống như Thịnh Tiêu…
Bị bọn họ ra tay bức ép thành quái vật.
Hề Tương Lan hơi cúi người, cất giọng nói nhỏ nhẹ đến nỗi không nghe rõ tiếng, ánh mắt đen chìm phút chốc biến thành màu vàng quỷ dị, khuôn mặt xinh đẹp vừa mang theo vẻ bệnh hoạn vừa ẩn chứa bí ẩn điên cuồng.
“Những kẻ chà đạp ta năm đó, một tên cũng đừng hòng trốn.”
===Hết chương 32===