“…”
Dụ Phồn hít một hơi thật sâu, cắn răng rặn ra một chữ “Ừ.”
Sau khi cúp máy, Dụ Phồn vẫn ngồi nguyên như cũ, tự nhiên lại thấy miệng lưỡi khô cứng.
Cậu nhìn chằm chằm khung tin nhắn vài giây, “Hừ” một tiếng, ném điện thoại xuống rồi đứng dậy đi ra lạch cạch mở cửa sổ hết cỡ.
Gió đêm rót vào trong phòng, Dụ Phồn đứng trước cửa sổ mấy giây, đưa tay vuốt mạnh tóc mái ra sau.
Mẹ nó, sao trời lại nóng nực thế này.
Học hành đúng là làm người ta phát bục.
Thi giữa kì xong nhất quyết không học nữa, hàm số với hình học cái khỉ gì…
Với cả.
Vừa nãy ai cho Trần Cảnh Thâm nói với cậu mấy câu như nựng chó thế?
–
Ngày thi đầu tiên, sáng văn chiều toán.
Dụ Phồn đã thám thính vị trí trước khi vào trường thi.
Cậu thi phòng cuối cùng của khối, lúc đến thì giáo viên trông thi đã có mặt rồi, hơn một nửa học sinh phía dưới bục giảng gục ra ngủ.
Mười mấy học sinh trong căn phòng này đều là mấy đứa đội sổ cả khối, học lực ngang nhau, bật thiết bị gây nhiễu tín hiệu lên thì chỉ còn nước toang cả đám.
Vì vậy giáo viên trông thi ngồi trên bục giảng đọc báo hết sức ung dung.
Tả Khoan bò nhoài ra bàn, uể oải hết sức, đang định hỏi người bên cạnh có muốn nộp bài sớm để ra net không.
Vừa quay đầu sang, cậu ta đã sốc nặng.
Người anh em trước đây toàn ngủ cùng cậu ta từ đầu buổi thi đến khi nộp bài giờ phút này lại ngồi ngay ngắn còn hơn cả lúc chơi LOL, cúi đầu chăm chú viết lia lịa.
Tả Khoan: “???”
Cảm nhận được ánh mắt cậu ta, Dụ Phồn dừng bút nhìn lại, lạnh lùng ném một câu: “Quay đầu đi.”
“…”
Tả Khoan thay đổi tư thế, ngủ tiếp.
Thi văn xong, Vương Lộ An thi cùng tầng bọn họ chạy sang rủ hai người đi ăn ngoài trường.
Ba người đến một quán đồ cay Tứ Xuyên gần đó.
“Đệt, cậu ta như trúng tà ấy, viết soạt soạt soạt hết cả tờ bài thi văn!” Tả Khoan khiếp đảm, “Cả phần làm văn cũng viết hết!!”
Vương Lộ An: “Thì đm hôm qua chơi game tao đã bảo bọn mày là dạo này cậu ấy đang học rồi mà không đứa nào tin…”
Dụ Phồn: “Đã nói xong chưa?”
“Chưa xong.” Tả Khoan nói, “Thế rốt cuộc sự tình là như thế nào?”
“Chẳng thế nào.” Dụ Phồn ném ra một câu không đầu không đuôi, “Chỉ mỗi đợt thi giữa kì này thôi.”
Thấy cậu không vui, hai người còn lại cũng không hỏi nữa, quay đầu đi bàn tán những đề tài khác.
Dụ Phồn ngồi nghe chẳng mấy hứng thú, điện thoại trong túi bỗng rung lên.
[S: Thi cử thế nào?]Đã lâu lắm rồi không được nhận những câu hỏi như thế, Dụ Phồn không khỏi giật mình.
Cậu bực bội gõ chữ.
?
Ông đây ngồi bên cạnh cậu học thuộc suốt hai ngày trời, cậu đoán được mà không nói một câu nào??
Dụ Phồn cố kìm nén nỗi khao khát muốn tóm hắn ra khỏi màn hình đánh cho một trận, nghiến răng nghiến lợi tắt khung tin nhắn đi.
Ăn trưa xong, Vương Lộ An rút giấy lau miệng: “Bố tao bảo tao thi xong thì về nhà nghỉ trưa, chiều lại đến. Hai mày thì thế nào?”
Toán học ba giờ chiều nay mới thi, từ giờ đến lúc đấy có hơn ba tiếng đồng hồ tự do.
“Tao ra net làm hai ván.” Tả Khoan hỏi người bên cạnh, “Đi cùng không?”
Dụ Phồn: “Không.”
Tả Khoan: “Thế giờ mày làm gì?”
Về phòng thi ôn lại công thức một lần nữa.
Đương nhiên Dụ Phồn sẽ không nói như vậy.
Cậu cất điện thoại vào trong túi, đứng dậy ra ngoài không buồn quay đầu lấy một lần, chỉ bỏ lại một câu: “Đi dạo bộ.”
Phòng thi trước và sau gần như là hai thái cực, học sinh ở phòng thi trước hầu như đều ở lại trong lớp ôn bài suốt giờ nghỉ trưa, phòng thi sau… về cơ bản là vắng tanh vắng ngắt.
Phòng thi của Dụ Phồn ở tòa thực nghiệm.
Lúc đi ngang qua khu dạy học, cậu không kìm được ánh mắt nhìn về phía phòng thi số một.
Có mấy học sinh đang dựa trên lan can đọc sách, trong đó không có Trần Cảnh Thâm.
Lúc Dụ Phồn về phòng thi, không ngoài dự đoán, lớp học không một bóng người.
Cậu lấy bài tập trong ngăn bàn ra, đang tìm bút thì điện thoại lại rung lên.
Trần Cảnh Thâm lại nhắn cái khỉ gì không biết.
Hàng mày Dụ Phồn giãn ra, cậu cầm điện thoại lên cụp mắt nhìn.
Khoảnh khắc đọc được dòng tin nhắn tới, sắc mặt cậu chợt lạnh căm, cây bút vừa cầm lên lại đặt xuống mặt bàn.[Số lạ: Thằng chó điên ỷ bè đông lên cơn dại ném phân vào người khác trong căn tin, mày ngon thì giờ ra khỏi trường solo với tao nhanh.]
Bị ngu à?
Dụ Phồn vừa định khóa màn hình, đối phương lại gửi đến năm, sáu tin nhắn mới.
[Số lạ: Sao? Rén à? Tưởng lần trước ném cả khay cơm vào mặt tao ghê gớm lắm mà?] [Số lạ: Phải rồi, lần trước tao xem qua hồ sơ học sinh của mày, sao có mỗi bố mà không có mẹ thế?] [Số lạ: Mẹ mày chết rồi à?] [Số lạ: Chẳng trách cái mặt lúc nào cũng như thằng mồ côi.]…
Phòng thi số một, tốc độ bầu không khí dường như có phần chậm hơn những phòng thi khác.
Tất cả mọi người đều nắm chắc thời gian ôn tập.
Làm xong một bài, Trần Cảnh Thâm lại lấy điện thoại trong túi ra, cúi đầu liếc mắt nhìn.
Không có tin nhắn mới.
Giáo viên giáo thị bước vào phòng học đặt đề thi lên bàn, nhìn thấy người ngồi ngay bàn đầu vẫn còn đang cầm điện thoại thì không khỏi bất ngờ.
“Còn năm phút nữa vào giờ thi.” Ông ho một tiếng, “Thu dọn toàn bộ sách giáo khoa và điện thoại của các em để ra ngoài phòng thi đi.”
Trần Cảnh Thâm lạnh nhạt chuẩn bị tắt điện thoại đi, nhóm chat hắn đã chặn bỗng nhảy ra tin nhắn xem trước.
Cái tên quen thuộc lướt qua, Trần Cảnh Thâm khựng lại, bấm vào đọc.
[Chương Nhàn Tịnh: Thôi toi cmnl rồi, mấy đứa bạn trường bên mật báo cho tao hôm nay trường con bé có mười mấy đứa tụ tập kêu hôm nay phải chặn Dụ Phồn lại, đánh cậu ấy đến khi tàn phế mới thôi!] [Vương Lộ An: Sao được, Dụ Phồn đang ở trường mà, chẳng lẽ mười mấy đứa nó xông vào trường hội đồng? Hổ Béo không xách cổ từng đứa quẳng ra ngoài mới lạ.][Tả Khoan: Đúng vậy.] [Chương Nhàn Tịnh: Con bé bảo bọn đó có cách để lừa Dụ Phồn ra ngoài, bọn mày có đang ở cùng Dụ Phồn không??] [Vương Lộ An: Không, ôi đệt? Tao vừa mới gọi điện thoại cho Dụ Phồn, nhưng mà không ai nghe máy…] [Tả Khoan: Thôi xong, tao cũng không liên lạc được, đệt, mấy anh em trong nhóm đâu cả rồi? Mau tập trung lại nào.] [Vương Lộ An: Trời má chuyện đéo gì thế này… Phòng tao Phóng Cầm trông thi, tạm thời không ra ngoài được, bọn mày đi tìm ở mấy chỗ quanh quanh trường trước đi.]Giáo viên trông thi nhìn người ngồi bàn đầu, nhíu mày lặp lại: “Các em nộp hết điện thoại lên đây, có nghe rõ không —— Ơ kìa? Em kia? Em đi đâu, vào thi đến nơi rồi! Em kia, em kia… Trần Cảnh Thâm!”
–
Trong con hẻm tối chật hẹp phía sau tiệm bida.
Dụ Phồn nhìn mười mấy khuôn mặt nửa quen nửa lạ trước mặt, tâm trạng phức tạp.
“Lần trước mày lấy con dao của tao thì cũng nên nghĩ đến trường hợp chúng ta còn gặp nhau lần nữa chứ.” Tên húi cua cầm đầu nói, “Dụ Phồn.”
Dụ Phồn không nói gì.
“Không mở được cái mồm ra à? Lần trước ra mặt bảo kê thằng mọt sách kia giỏi lắm mà?” Thằng đằng sau Húi cua nói, “Giá kể lúc ấy mày cứ để kệ đấy thì có khi hôm nay tao đã không đến đây rồi.”
Dụ Phồn vẫn im lặng.
Lại có đứa nói: “Chắc nghĩ đằng nào cũng sắp bị đánh rồi nên phiền phức chả biết nói thêm gì…”
“Là rất phiền phức.” Dụ Phồn nói.
Vật lộn học được tí kiến thức vào đầu.
Cuối cùng đéo dùng được gì cả.
Người kia không nghe rõ, nheo mắt: “Mày nói cái —— Đệt!!”
Đối phương còn chưa dứt lời, Dụ Phồn đã xách cái thùng rác tả tơi bên cạnh lên chỉ bằng một tay, ném thẳng vào mặt cậu ta.
Con ngõ rất nhỏ hẹp, không đủ chỗ cho hơn chục người cùng vây lại nên mới đầu chỉ có sáu, bảy đứa xông lên.
Dụ Phồn túm lấy đứa nhào lên đầu tiên, thúc mạnh đầu gối một phát làm cậu ta nổ đom đóm mắt.
Bả vai hứng một gậy, sắc mặt Dụ Phồn vẫn không hề thay đổi. Cậu nhấc cái thằng vừa ăn cú thúc ngu cả người lên ném về phía mấy đứa đứng bên cạnh, sau đó túm lấy đứa vừa lao tới húc thẳng đầu vào mũi nó ——
…
Ban đầu Húi cua đứng hút thuốc như lãnh đạo, cuối cùng thuốc cháy hết cây rồi mà chưa hút được lấy một lần.
Người bên cạnh cũng sững sờ, níu góc áo hắn: “Anh… Con mẹ nó, thằng này đánh nhau không muốn sống nữa rồi! Cậu ta không đau à??”
Húi cua biết, người này đã đánh nhau thì không còn tiếc mạng.
Nếu không, lần trước hắn đã chẳng đánh không lại.
“Đệt…”
“Anh, hay thôi bỏ đi.” Nơi này không quá hẻo lánh, thỉnh thoảng lại thấy có người đi ngang qua con hẻm, cậu ta hơi hoảng, “Em thấy lần này cũng đã đánh được nó rồi…”
“Đánh được cái l gì? Đéo phải bọn mình còn bị đánh nhiều hơn à??” Húi cua dí tắt thuốc, kêu mấy đứa ra đứng đâu ngõ canh chừng, “ĐM, lên hết đi!”
Bị đẩy ngã vào góc tường, Dụ Phồn dừng lại liếm máu trên khóe môi, chuẩn bị tận dụng triệt để thời gian bỏ chạy.
Mười mấy người, dù có là vua đấm bốc cũng chưa chắc đã thắng được, cậu không ngu.
Nhưng đầu hẻm có đứa đứng canh, phải xua chúng nó đi cậu mới chạy được.
Lại bị xách về trong ngõ, Dụ Phồn vừa huých khuỷu tay vào đứa đang túm áo mình thì chợt nghe thấy một luồng gió vút tới từ đằng sau tai —— tiếng gậy gộc giơ cao lên.
Thôi xong.
Dụ Phồn cắn răng, đã sẵn sàng hứng đòn.
Giây tiếp theo, thay vì âm thanh gậy giáng xuống, một tiếng kêu thảm thiết chói tai vút lên:
“A!!!!”
Dụ Phồn sửng sốt.
Sao vậy? Gậy vung trúng đồng bọn à?
Cậu còn chưa kịp quay lại nhìn, cổ áo đã bị kéo mạnh, theo sau đó là luồng gió vút qua tai, một chiếc cặp sách quen thuộc lọt vào trong tầm mắt cậu, vẽ một đường cong trên không trung rồi đập thẳng vào mặt Húi cua.
Dụ Phồn: “???”
Húi cua: “ĐCM!!!”
Dụ Phồn còn chưa kịp hiểu gì, cái tay kia đã kéo mạnh cậu về sau hai bước.
Mẹ nó, lực tay kiểu đéo gì thế này…
Cậu chợt ngửi thấy hương bạc hà thoang thoảng.
Thần kinh căng thẳng, Dụ Phồn quay đầu lại nhìn.
Trần Cảnh Thâm đứng ngay sau cậu với sắc mặt lạnh lùng.
?
Sao Trần Cảnh Thâm lại ở đây?
Bài thi thì sao???
Dụ Phồn: “Cậu…”
“Chạy.”
Dứt lời, Trần Cảnh Thâm đạp một đứa vẫn còn muốn nhào lên, Dụ Phồn trơ mắt nhìn người anh em kia văng ra đập vào người Húi cua, cả hai thằng cùng kêu lên thảm thiết.
Dụ Phồn: “???”
Cằm còn vương máu, cậu đứng đó đần mặt ra, chưa kịp hỏi gì đã bị người kia nắm lấy cổ tay kéo chạy ra ngoài con hẻm.
Ba giờ chiều, khu vực gần trường vắng tanh vắng ngắt không có giáo viên cũng không có học sinh, hàng quán xung quanh chẳng có mấy người.
Chủ tiệm trà sữa đang ngồi ngoài cửa buôn chuyện, đúng lúc đang nói đến cậu học sinh giỏi dạo này thường xuyên ghé qua tiệm.
“Là một nam sinh trông rất ngoan ngoãn, thường hay đi cùng đám học sinh lười học, thật ra mấy đứa kia không hẳn là người xấu, nhưng nói chung cũng không phải dạng tốt lành gì, tôi thấy ——”
Câu nói bỗng ngưng bặt.
Bởi vì cô nhìn thấy “nam sinh rất ngoan ngoãn” trong miệng mình đang lạnh lùng vừa ép vừa kéo người mà ngày thường cô cảm thấy là “hư hỏng nhất” chạy vút qua mặt tiền cửa tiệm như một cơn gió.
Chủ tiệm: “…?”
Dụ Phồn không biết mình đã bị kéo chạy bao lâu.
Trước đó mất quá nhiều sức, giờ phút này cậu thở cũng không xong, chỉ trong một chớp mắt, cậu đã ngỡ rằng mình rất có thể sẽ lăn ra chết vì thiếu oxy.
Trước khi cậu kịp chết, đối phương cuối cùng cũng dừng lại.
Bọn họ đi tới một bãi cát trống trong công viên.
Dụ Phồn liệt người ngã phịch xuống đất, há miệng thở hồng hộc, bả vai phập phồng dồn dập, tim đập nhanh như đánh trống.
Có gì đó lành lạnh dán lên đầu, Dụ Phồn còn chưa hoàn hồn, người kia đã cụp ngón tay lại luồn vào trong tóc cậu, nhấc đầu cậu lên.
Trần Cảnh Thâm ngồi xổm, nhìn cậu từ trên cao xuống.
Hắn nhíu mày rất lạnh nhạt, ánh mắt nhìn cậu như đang nhìn chú cún con chờ bị làm thịt.
“Dụ Phồn, không dạy cậu ngoan được đúng không?”
Trái tim Dụ Phồn thắt lại, chẳng tài nào nhúc nhích.
Giây tiếp theo, Trần Cảnh Thâm giơ bàn tay còn lại lên gần mặt cậu.
Dụ Phồn đánh nhau quen rồi, người khác mà không nói không rằng giơ tay tới sát thì chỉ có là đấm hoặc tát thôi.
Vì vậy, cậu nhắm chặt mắt lại theo bản năng ——
Khóe môi bỗng lành lạnh.
Trần Cảnh Thâm quẹt ngón tay lau đi vết máu ở nơi đó.
Rồi dán một miếng urgo lên mặt cậu.