Ả này là vợ ông ta, là con gái của lão hắc bang lớn nhất vùng này, trước giờ đều không ngán một ai, Hắc Diệu của ông ta chỉ là con chuột chui rãnh nước.
Hà Tuyết Nhi bị bà ta đánh rồi nhốt trong nhà hành hạ suốt một tuần liền. Khi được cứu ra thì mọi vết thương đã quá nghiêm trọng.
Khuôn mặt bị hủy dung, vài vết sẹo mọc ngang trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi chân bị đánh gãy một bên đến mức cả đời không thể đi lại bình thường được nữa.
Quá nhục nhã và đau khổ, cô ta đã nhiều lần muốn tự s*t nhưng không thành, cuối cùng phát điên phát dại.
Diệp Vũ đứng bên ngoài khuôn viên bệnh viện tâm thần, nhìn kẻ điên dại đang khúm núm vừa quỳ vừa khóc lóc xin tha “Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi”.
“Vậy thì cô sẽ không bao giờ hại Linh Linh của tôi được nữa.”
Buông lại một lời, anh lạnh lùng quay mặt đi.
Nhiều ngày sau, Thiện Vũ Linh mới biết sự việc của Hà Tuyết Nhi qua tin đồn, nghe nói cô ta chen chân vào gia đình nhà người khác nên bị vợ người đó đánh ghen, hiện tại vừa tàn tật vừa điên dại.
Kết cục của cô ta thật giống trong nguyên tác nhưng rõ ràng lại xảy ra sớm hơn. Theo tiểu thuyết, sau khi nguyên chủ bị xử lý, cô ta lại hãm hại Minh Yên không thành, rồi mới bị Diệp Vũ trừng trị.
Không lẽ bây giờ cô ta trở thành như thế cũng là do Diệp Vũ hay sao?
Cô đặt tách trà xuống trước mặt Diệp Vũ nhưng chần chừ không rời khỏi, chân này cọ cọ lên chân kia.
Anh ngẩng lên thấy cô đứng đó liền kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh anh, vuốt vuốt mái tóc đen nhánh mềm mượt.
“Sao? Có chuyện gì muốn nói với anh à?”
Cô ngần ngừ một lát rồi cũng quyết định hỏi ra:
“Chuyện của Hà Tuyết Nhi là anh làm sao?”
“Ừ”
Anh cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
“Vậy cô ta là người đứng sau vụ cưa đinh vít kia sao?”
“Đúng”
Anh trả lời gãy gọn, tâm trạng có chút khác thường.
Sao hôm nay anh lại như thế? Chỉ trả lời cô bằng một chữ lạnh nhạt như vậy. Hay là anh đã bắt đầu chán cô rồi?
Còn đang mải suy diễn linh tinh, anh đột nhiên ôm lấy cô, đầu khẽ gác lên vai cô, thì thầm vào tai, hơi thở vương lên làn da làm cô nhột nhột.
“Em thấy anh độc ác sao?”
Thiện Vũ Linh ngạc nhiên hết sức. Nãy giờ anh ấy là đang suy nghĩ chuyện này sao?
Cô đưa tay ôm lấy anh.
“Sao có thể chứ? Là cô ta suýt hại chết anh, cũng có ý định muốn giết em. Là cô ta chen chân phá hoại gia đình người khác. Anh không sai.”
Dù sao Thiện Vũ Linh cô cũng không hề cao thượng đến vậy, cô sẽ chẳng thể cảm thông nổi cho cô ta, một kẻ đã có ý muốn giết mình, lại còn làm hại người bên cạnh cô, vậy thì không thể tha thứ được.
“Diệp Vũ”
“Ừm”
“Nếu có một ngày anh không còn thích em nữa, thì cũng đừng đối xử với em như Hà Tuyết Nhi có được không?”
Diệp Vũ bỗng khựng lại vì lời nói của cô. Không hiểu sao anh luôn có cảm giác cô gái này như đến từ một nơi nào khác, ngay từ đầu đã không yên tâm ở bên cạnh anh, lúc nào cũng lo được lo mất.
Nếu không phải anh mặt dày theo đuổi thì cô sẽ không bao giờ nhận lời yêu anh.
Ôm bờ vai nhỏ chặt hơn một chút, anh thỏ thẻ vào tai cô, từng chữ từng chữ rõ ràng:
“Sẽ không có ngày đó.”