Quay về hiện tại, An Ninh e thẹn quay trở lại ghế ngồi: “Không biết Trần Trạng nguyên có hiểu âm luật không?”
Trần Cẩn Phong đáp: “Thần có biết chút ít.”
An Ninh lại nói: “Mấy ngày nay buồn chán không có việc gì làm nên muốn luyện một khúc đàn, lần này mời Trần Trạng nguyên đến nghe, cũng là để chỉ bảo một chút cho An Ninh.”
Trần Cẩn Phong nào có tâm trạng nghe đàn, chàng chỉ nhanh chóng muốn tới cung Dịch Đình để được gặp cha mẹ mình mặt lần cuối. “Công chúa, thực ra hôm nay thần có việc gấp cần làm, đợi hôm khác có thời gian rảnh rỗi, thần sẽ lại vào cung gặp người. Thần xin cáo lui.”
An Ninh nghe được mấy lời mất vui này, biết rằng tâm trí Trần Cẩn Phong đang không ở nơi đây, trong lòng bỗng thấy quạnh hiu, buồn bã nói: “Nếu đã như vậy bản cung cũng không tiện giữ người lại.”
Trần Cẩn Phong cúi người lui xuống, để lại An Ninh đứng trơ trọi một mình, trong mắt nàng đã lóng lánh những giọt sương. Nàng yêu chàng ấy, từ giây phút đầu tiên nhìn thấy đã yêu chàng ấy mất rồi, phải chăng đây là tiếng sét ái tình. Có thể được chung sống lâu dài với một nam nhân như vậy là một chuyện hạnh phúc biết bao, vậy mà cách chàng ấy thể hiện hôm nay như tạt một gáo nước lạnh vào người nàng. Rốt cuộc là chàng có việc thật hay chỉ đang cố né tránh nàng.
An Ninh công chúa tội nghiệp không biết rằng lúc này cha mẹ Trần Cẩn Phong đang nằm ở cung Dịch Đình chờ chàng đến, nàng lại càng không biết trong lòng chàng trai mà nàng thương thầm nhớ trộm ấy không có một vị trí nào dành cho nàng cả.
“Thánh chỉ đến.” Bỗng nghe thấy tiếng hô, An Ninh định thần lại, nhẹ lau nước mắt, chờ công công dâng thánh chỉ bước vào điện. Nàng hoàn toàn không ngờ được tâm trạng vui vẻ từ khi được ban hôn tới giờ của nàng sẽ biến mất ngay sau khi thánh chỉ được tuyên.
* * *
Trong cung Dịch Đình
Do người chết là cha mẹ của phò mã tương lai Trần Trạng nguyên, cung Dịch Đình bị canh gác nghiêm ngặt, Bộ Hình còn phái người vây quanh cung điện, Hoàng thượng cũng phái thêm gần trăm người ngựa túc trực ngày đêm canh gác cung Dịch Đình.
Lúc này Thượng thư Bộ Hình Bùi Đàm, Cao công công, Lý công công, Tiểu Thiến đứng ở căn phòng nơi góc tường phía tây, trên giường phu thê Trần huyện lệnh đã tắt thở từ lâu.
Bùi Đàm quan sát thi thể hai người, hỏi: “Cao công công, ngươi chắc chắn cửa bị khóa từ bên trong không?”
Cao công công tiến lên, thưa: “Đương nhiên chắc chắn, nô tài đẩy cửa mới phát hiện cửa bị khóa nên mới đạp cửa xông vào, suýt nữa còn ngã ra sàn.”
Cùng lúc này, Trần Cẩn Phong chạy như điên vào căn phòng phía tây, có lẽ do quá vội vàng, chàng bị một vật dưới đất ngáng chân khiến bước đi lảo đảo, sau đó chàng lồm cồm bò dậy, bực tức đá vào cây gậy gỗ được thắt vải ngáng đường chàng rồi chẳng kịp phủi bụi đất dính trên người đã đi vào phòng.
Bùi Đàm nhác thấy Trần Cẩn Phong đến liền nói: “Trần Trạng nguyên, cậu đến rồi à.”
“Đại nhân, xin hãy ra lệnh cho tất cả mọi người lui ra hết.” Trần Cẩn Phong vừa bước vào phòng, nhìn thấy cha mẹ đang nằm trên giường, chàng lạnh nhạt nói.
Bùi Đàm hiểu ý, ông vẫy tay với mọi người, tất cả cùng ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng, cả cơ thể chàng bắt đầu run rẩy, theo sau tiếng nấc nghẹn, chàng nhào người đến bên giường, nước mắt đã tràn bờ mi, nỗi đau đớn khôn nguôi trong tim chàng, vào khoảnh khắc nhìn thấy thi hài cha mẹ mình chết thảm, đã ùa ra dữ dội.
“Con trai bất hiếu, con trai bất hiếu, con trai bất hiếu..” Tiếng thở dài và tiếng nỉ non hòa lẫn với tiếng dập đầu..
Máu tươi chảy dọc xuống mặt, Trần Cẩn Phong vẫn không dừng lại, là chàng đã hại chết cha mẹ, hại chết người thân, nếu không phải vì chàng cha mẹ sẽ không tới kinh thành, cũng chẳng đặt chân tới cung Dịch Đình.
Máu và nước mắt chảy vào miệng, mùi mùi tanh đắng xộc lên, Trần Cẩn Phong nắm tay thành quyền, chàng ra sức đấm vào ngực mình, thật cay đắng, thật bức bối, cha mẹ ơi, trong lòng con khó chịu biết bao..