“Ừm”
Anh từ từ ngồi xiông ghế sofa ngón tay thành thục lướt nhẹ trên bàn phím chiếc laptop của Tề Hân.Như phát hiện được gì đó anh ngừng lại một hồi lâu rồi bảo với Tề Hân:
“Dùng một chiếc laptop khác để chế độ ẩn danh đăng nhập vào đây cài thêm virus vào đờng để lộ hành tung đó!”
“Vâng!”
Con bé đã bật chế độ nghiêm túc lên,làm theo lời anh một cách nhuần nhuyễn chưa đến 10p đã xong nhiệm vụ:
“Em đã vài một số lượng kha khá virus vào nhưng đáng tiếc chỉ một lượng nhỏ là xâm nhập vào được”
Nhìn thống kê số lượng virus trên màn hình đang tăng lên anh khẽ cười một cái,thoát màn hình số liệu anh vào kiểm tra camera phòng cô.Nhưng chẳng thấy một ai,không lâu sau thấy cô vừa ôm laptop nhỏ về phòng thì anh càng chắc chắng cô là người thêm virus vào giúp anh:
“Em không vào được hết là đương nhiên cô ấy đã cho một lượng lớn virus vào trước em rồi”
Tề Hân bật dậy bất ngờ rồi lao đến nhìn màn hình thống kê của anh thì hơi ngỡ ngàng nói:
“Chị ấy làm sao mà biết rành mấy cái xâm nhập này chứ?Chẳng phải người ta nói Blood yếu nhất là công nghệ à?”
Từ trên cầu thang đi xuống thong dong nhìn Tề Hân hỏi:
“Người ta nói hay là….em theo dõi điều tra tôi hửm Louisa?”
Như cứng cả hàm răng vì khí lạnh của Sa Tuyệt Yến khiến Tề Hân chẳng thể biện hộ gì thêm,con bé quay sang nói với cô không còn rụt rè nữa:
“Chị biết thân phận thật của em?”
“Sao lắm câu hỏi thế?Tôi điều tra được anh cô thì cô cũng vậy!”
Câu nói ngang ngược như thế này đúng thật chỉ phù hợp với người ngang tàng như Blood thôi.Cô bé nghiêng đầu nhúng vai như biểu hiện rằng được rồi em sẽ im ngay.Nhưng nhớ đến chuyện chính con bé liền không ngăn được mà hỏi thêm:
“Đúng rồi chị vừa nãy đưa lượng lớn virus vào như vậy họ chắc chắn nhận ra ngay.Vậy kế hoạch phải làm sao?”
Anh cười vì cô em ngốc nghếch này.Đã là một tiểu phán quan muốn người ta sống chết ra sao đều trong khả năng y học của cô,kiêm luôn cả việc làm hacker” tập sự “.Tên Louisa của cô không phổ biến như Tuyệt Yến cũng không nổi tiếng như Thiếu Tùng nhưng ít nhiều gì người trong hắc đạo cũng phải kính nể vài phần.Vậy mà lại hỏi một câu hết sức thừa thãi,thấy Sa Tuyệt Yến có vẻ không có ý trả lời anh mới vừa bấm phím vừa nói:
“Blood có thể đứng vững trong hắc đạo bao năm nay thì đương nhiên việc cô ấy làm tự có sắp xếp.Em bớt hỏi những câu vô tri này lại giúp anh”
Tề Hân chẳng thèm nhìn anh nữa ngồi xuống ghế khoanh tay trước ngực bỉu môi hờn mác nói:
“Xí,mới chẳng có bao lâu mà tin tưởng chị ấy thế.Em lớn lên từ nhỏ với anh còn chưa thấy em tín nhiệm em đến vậy đó!Đúng là có sắc quên em!”