Bé mập mạp vẻ mặt ngang ngược bắt đầu giương cung. Đôi mắt màu nâu nhạt ánh lên sắc bén như chim ưng.
Sau đó Tiết Dao liền đưa tay ra lấy cung khỏi bàn tay nhỏ, giúp bé mập mạp thay đổi phương hướng. Mà Thất hoàng tử không chịu buông tay. Tiết Dao bình tĩnh nhắc nhở:
“Điện hạ cầm ngược, như thế này chỉ có thể bắn trúng chính mình.”
Thất hoàng tử biết nghe lời đem cung thay đổi phương hướng, sau đó dùng lực kéo dây cung, nhắm vào tấm bia bắn.
“Bụp!”
Mũi tên rơi trên mặt đất ngay trước chân Điện hạ. Thất hoàng tử cúi đầu nhìn mũi tên trên đất, khó có thể tin tưởng hít sâu một hơi.
Đây là trong dự liệu, Tiết Dao rất bình tĩnh.
“Không hề tệ.”
Lục hoàng tử chạy tới, cổ vũ đệ đệ:
“Lần đầu bắn cung, mọi người đều không làm được tên bay ra ngoài.”
Tiết Dao cũng đi lên trước, chuẩn bị an ủi bé mập mạp vài câu. Nhưng mà Thất hoàng tử quay đầu liền ném cung, nhắc nhở Dao Dao ngốc:
“Điện hạ cực khổ rồi, uống hai cái sữa không?”
Tiết Dao:
“…”
Khổ cực em gái ngươi! Mũi tên rơi ngay trước mũi chân! Ngươi rốt cuộc có đúng tương lai Long Ngạo Thiên hay không?!
Tiết Dao hít sâu một hơi, khuyên chính mình phải tập quen vị Long Ngạo Thiên này không để ý tôn nghiêm. Hắn ôn nhu nhỏ giọng trả lời:
“Các ca ca của Điện hạ đang tỉ thí cưỡi ngựa bắn cung, hiện tại không thể uống sữa nha.”
Khuôn mặt bánh bao của Thất hoàng tử bỗng nhiên tối sầm lại, lông mi dài buông xuống. Khuôn mặt đẹp đẽ phác hoạ ra một biểu tình có chút ưu thương, mất mát thấp giọng mở miệng:
“Dao Dao.”
“Hả?”
Tiết Dao vẫn rất dễ dàng bị tâm tình bé mập mạp ảnh hưởng, thân thiết tiến lên dò hỏi:
“Điện hạ làm sao vậy?”
Thất hoàng tử cúi đầu, đá đá đất dưới chân, lẩm bẩm:
“Không bắn trúng hồng tâm, Gia không ngoan.”
“Không hề!”
Tiết Dao liền đau lòng vì bé mập mạp ưu thương, vội vàng ôm lấy người an ủi:
“Điện hạ còn nhỏ, coi như bắn không trúng hồng tâm cũng là Điện hạ ngoan!”
Thất hoàng tử chớp mắt một, nâng lông mi dài lên tập trung nhìn Tiết Dao, miệng nhỏ nhếch lên, lộ ra nụ cười xấu xa:
“Điện hạ ngoan ngoãn uống một cái sữa.”
Tiết Dao:
“???”
Tiết Dao chợt nhớ tới mình đã từng cam kết với bé mập mạp “Điện hạ ngoan mới có sữa uống nha”.
Bé mập mạp này giở trò!
Là bánh bao siêu cấp hỏng rồi!
Cũng may Tiết Dao đã sớm chuẩn bị, lúc ở nhà tìm cái túi chứa nước nhỏ bằng da dê đổ vào một hộp sữa bò Vượng Tử. Vốn dự định lúc nghỉ trưa sẽ lấy ra, hiện tại đã đến lúc dùng.
Lại không thể nuốt lời với hoàng tử, Tiết Dao không thể làm gì khác hơn là ôm nỗi hận tại chỗ cho uống sữa.
Túi nước to bằng lòng bàn tay, màu nâu, Điện hạ chưa từng thấy. HunhHn786 nhìn thấy Dao Dao đưa tới, Điện hạ có chút mâu thuẫn, nhấc lên bàn tay mủm mỉm đẩy túi nước ra.
Không phải cái này! Điện hạ muốn uống cái vật màu đỏ!
Tiết Dao không thể làm gì khác hơn là tiến đến bên tai bé mập mạp dụ dỗ:
“Cái này cũng là sữa, Điện hạ uống một hớp thử xem thì biết.”
Thất hoàng tử nghiêng đầu tránh ra. Quay mặt hướng Tiết Dao làm biểu tình há mồm cười khúc khích, cũng đem đôi mắt nhìn hướng về phía bên phải.
Tiết Dao vẻ mặt mờ mịt.
Thất hoàng tử lại làm mấy lần biểu tình đó.
Tiết Dao nhìn một hồi mới hiểu được, bé mập mạp là học theo biểu tình hình vẽ đứa bé trên hộp sữa bò Vượng Tử.
“Phụt…”
Tiết Dao đột nhiên không kịp chuẩn bị, cười quỳ.
Bé mập mạp năng lực mô phỏng theo rất giỏi nha!
Tiết Dao thật vất vả bình tĩnh lại, không thể làm gì khác hơn đem miệng túi nước đưa tới bên mép bé mập mạp:
“Điện hạ, đây chính là cái kia…”
Tiết Dao cũng học theo Điện hạ mô phỏng biểu tình hình vẽ đứa bé trên hộp sữa bò Vượng Tử.
“Sữa kia ta chứa ở bên trong túi nước này, ngài nếm thử xem.”
Thất hoàng tử nửa tin nửa ngờ, mới vừa dự định thử một cái, đỉnh đầu tối xuống. Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một người cao lớn chặn ánh sáng.
Còn chưa có kịp phản ứng, đột nhiên túi nước trong tay Tiết Dao bị một bàn tay khớp xương rõ ràng cầm đi.
Thất hoàng tử cùng Tiết Dao đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía người mới đến.
Lại là trạch thần Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử híp đôi mắt hồ ly, xấu xa hề hề cúi đầu nhìn chằm chằm Thất hoàng tử. Tay trái quơ quơ túi nước vừa giành được, lập tức đem quạt xếp trong tay phải mở ra che khuất túi nước.
Quạt xếp quơ lên, túi nước trong tay Nhị hoàng tử đã mất không thấy bóng dáng.
“Hả? Sao lại không thấy?”
Nhị hoàng tử híp mắt hồ ly, cười xấu xa trêu đùa đệ đệ tuổi nhỏ.
Tiết Dao bị chiêu thức ảo thuật làm ngạc nhiên, muốn nhìn hắn làm biến mất một lần nữa.
Thất hoàng tử cũng không biểu tình gì, ngửa đầu nhìn Nhị hoàng tử, rồi cúi đầu nhìn về ống tay áo phía bên trái của hắn. Không nói lời nào, vẻ mặt lộ ra không kiên nhẫn “đem sữa trả lại cho ta”.
“Ngươi nhìn thấy?”
Nhị hoàng tử lập tức đem túi nước từ ống tay áo trái lấy ra, cười nói:
“Lúc nãy không tính, thử lại một lần. Nhị ca nhất định làm ngươi không tìm được…”
Vì vậy, quạt xếp tung bay, túi nước lại một lần nữa biến mất ở trong tay Nhị hoàng tử.
“Ồ…”
Tiết Dao muốn vỗ tay, lúc này nhìn rất tỉ mỉ mà hoàn toàn không nhìn ra kẽ hở.
Nhưng mà, Thất hoàng tử xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía ống tay áo bên phải của Nhị hoàng tử.
“…”
Nhị hoàng tử cảm thấy mình chọn sai đối tượng, cần phải đi trêu chọc Lục đệ mới đúng. Mỗi lần trổ tài ở trước mặt Lão Thất đều vấp phải trắc trở, Nhị hoàng tử không cam lòng, vì vậy từ trong tay áo lấy ra túi nước, nghiêm túc nói:
“Một lần cuối cùng, đệ đoán trúng ở chỗ nào, ca liền trả lại cho đệ.”
Quạt xếp xoay một cái, túi nước lần nữa không thấy tăm hơi.
“Ở đâu vậy?”
Nhị hoàng tử híp đôi mắt hồ ly, cúi đầu nhìn chằm chằm Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử bước chân nhỏ ra, chuẩn bị vòng tới phía sau Nhị hoàng tử. HunhHn786
Động tác Nhị hoàng tử nhanh nhẹn quay người lại, vẫn quay mặt về phía Thất hoàng tử.
Mà bây giờ Tiết Dao đã nhìn thấy túi nước bị Nhị hoàng tử nhét vào đai lưng phía sau.
“Không tìm được?”
Nhị hoàng tử vẻ mặt đắc ý.
Thất hoàng tử bắt đầu tăng nhanh tốc độ chân ngắn, nỗ lực chạy vòng ra sau!
Nhị hoàng tử không chút nào yếu thế, tại chỗ xoay tròn, bảo trì mặt đối diện Thất đệ. Không cho bé nhìn thấy túi nước.
Trận quyết đấu giữa hai huynh đệ này đến khi Đại hoàng tử đi ngang qua, trong nháy mắt bỗng nhiên tạm dừng.
Thất hoàng tử dư quang thấy đại ca, lập tức dừng bước lại khóc to lên.
“Oa!!!!!”
Đi ngang qua, ánh mắt Đại hoàng tử như đao sắc bén bắn về phía Nhị hoàng tử, lộ ra sát khí:
“Trả lại đệ ấy!”
Nhị hoàng tử trong nháy mắt lấy ra túi nước, ngồi chồm hỗm xuống, hai tay đưa cho Thất hoàng tử, cung kính áy náy nói:
“Xin lỗi…”
Hối hận không nên đắc tội tiểu bảo bối của Đại ca!
Tiết Dao:
“…”
Trạch thần theo hệ đạo gia nói năng cẩn thận Nhị hoàng tử đâu?
Thần bí làm gì mà quấy rầy bé mập mạp?
Bị đại ca đánh là xứng đáng, cho ngươi chừa!
Thất hoàng tử uống hết sữa liền muốn ngủ, Tiết Dao đi báo với Đại hoàng tử một tiếng. Đại hoàng tử liền để Lão Thất đi về trước.
Ra khỏi sân huấn luyện, Tiết Dao phát hiện Nghi Thu chờ ở bên ngoài.
Nghi Thu vừa nhìn thấy Tiết Dao đi ra, liền vội vàng chạy lên trước:
“Tiết nhị công tử, nương nương mời ngài đi Thanh Khung điện một chuyến, có việc gấp cần thương lượng.”
– ——————
Tiểu kịch trường:
Ngón tay bé Bảy chỉ Nhị ca hồ ly:
“Chính là hắn cướp sữa của nhi thần!”
Nhị hoàng tử nhắc nhở:
“Không thể tự xưng với đại ca là nhi thần.”
Đại hoàng tử bay người đến, nâng bàn tay lên bắt đầu dạy dỗ Nhị đệ bằng hành động:
“Đệ ấy còn nhỏ! Để tùy đệ ấy đi! Ngươi cần gì quản nhiều như vậy!”
Các đệ đệ:
“Thời điểm chúng ta nói nhầm không phải là thái độ này…”