Thẩm Ngọc giống như toàn thân bị tạt một gáo nước lạnh, lạnh thấu tim gan.
…
Thẩm Ngọc học chữ rất nhanh, không quá mấy ngày, đã đem chữ trong《Tôn Tẫn binh pháp》học xong hết rồi, mặc dù cuốn sách này có rất nhiều chương nhưng đổi lại là những chữ kia cũng giúp cho y từ từ hiểu được ý nghĩa của văn chương, còn có thể miễn cưỡng viết chữ cùng Trấn Bắc Vương thảo luận.
Chỉ là đêm nay, y lúc nào cũng phạm sai lầm, Trấn Bắc Vương nói từ đông sang tây, y cũng không tài nào nhớ được.
“Ngọc Nhi, sao ngươi hôm nay cứ luôn thất thần vậy, nếu như là mệt mỏi quá, liền đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Trấn Bắc Vương vừa nói, muốn dang tay ôm lấy Thẩm Ngọc đi vào phía trong phòng, chợt bị Thẩm Ngọc ngăn tay lại.
“Không mệt.” Thẩm Ngọc viết.
“Không mệt, đúng lúc…” Trấn Bắc Vương cười nói: “Ngươi cũng đã một thời gian dài không hầu hạ Bổn vương, Biển Thập Tứ nói ngươi dưỡng thương gần như cũng muốn khỏi hẳn rồi…”
Trấn Bắc Vương vừa nói vừa nắm lấy tay của Thẩm Ngọc, cho vào trong quần mình, để cho y cảm nhận được dụ̶c̶ vọng nóng bỏng của mình.
Thẩm Ngọc giống như đụng phải rắn độc vậy vội vàng rụt tay về, né tránh không dám nhìn thẳng vào Trấn Bắc Vương.
Trấn Bắc Vương trong nháy mắt vẻ mặt u ám lại, hắn là một người bá đạo, mệnh lệnh của hắn người khác chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng mà thôi, có dụ̶c̶ vọng thì nhất định phải phát tiết ra, cho đến tận bây giờ cũng chưa có ai dám cự tuyệt qua hắn.
“Ngọc Nhi, Bổn vương nể tình ngươi thân thể yếu ớt, đã dung túng ngươi rất lâu rồi! Ngươi lại còn dám không phân biệt phải trái!”
Thẩm Ngọc căn bản không dám đáp lại lời của Trấn Bắc Vương, y thân thể cứng nhắc, tiếp nhận lửa giận đang đùng đùng kéo đến của Trấn Bắc Vương.
Trấn Bắc Vương đối với mình tốt như vậy, một phần là bởi vì cái tên “Thẩm Ngọc”, một phần là vì y thuận theo khôn khéo, bất kể ở dưới tình huống nào, y cũng thỏa mãn nghênh hợp hắn lúc hắn động tình.
Thẩm Ngọc biết, mình một khi không vâng lời hắn, thì sẽ dần mất đi sự sủng ái cưng chiều.
Trấn Bắc Vương chính là người như vậy, một khi không đáp ứng được sự hào hứng của hắn, hắn sẽ ngay tức khắc trở nên nóng nảy vô tình, những cưng chiều trước kia được coi là cái gì?
“Vương gia, mời người đến Lê Thanh Viện đi.”
Thẩm Ngọc ở trên giấy viết xuống, một dòng chữ này cũng đã đủ tiêu hao hết đi ý chí cùng sức lực của y, cho dù trong lòng y lưu luyến muốn giữ Vương gia lại thì sao, y vẫn phải bắt buộc làm như vậy.
“Ngươi muốn ta đi tìm Đại Nhu?!”
Trấn Bắc Vương không dám tin hỏi lại, Thẩm Ngọc lại có thể đối với hắn nói lời cự tuyệt như vậy, lại còn đem hắn chắp tay nhường cho người khác?
“Ngọc Nhi, ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, có phải hay không nàng ép ngươi làm như vậy?”