Thẩm Đình vừa nghe thấy điều này, ông lập tức lật chiếc nhẫn trữ vật ra, nó đúng như những gì Thẩm Thanh Ngạn nói, trên đó có một ký hiệu lá trúc.
Sắc mặt Thẩm Đình thay đổi, Thẩm Thanh Đường ở bên cạnh mím môi, nhưng không có vẻ gì là đặc biệt kinh ngạc.
Trong lòng Thẩm Thanh Đường biết rõ việc bị Lâm Cẩn Du hủy hôn là tâm bệnh của Thẩm Thanh Ngạn, nên mặc dù rất tò mò về nhà họ Lâm nhưng cậu cũng không hỏi thêm câu nào nữa. (Lâm Cẩn Du là nhân vật thụ chính trong nguyên tác)
Mà Thẩm Đình sau khi nhìn thấy lá trúc, tựa hồ cũng ý thức được điều gì, cũng không có lập tức truy cứu, mà là yên lặng cất nhẫn trữ vật đi, cau mày nói với Tần Di: “Vừa rồi lúc ngươi phát hiện kẻ đánh lén, rốt cục Đường nhi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mạch của nó lại kỳ lạ như vậy?”
“Phụ thân không cần hỏi Lan Đình, chàng ấy cũng không biết nhiều, để con kể cho người.” Giọng nói yếu ớt mềm mỏng khẽ vang lên, Thẩm Thanh Đường cố gắng ngồi dậy.
Cậu biết Tần Di không giỏi nói dối, cho nên nãy giờ chàng ấy vẫn không giải thích chuyện này.
Khi Thẩm Đình nhìn thấy Thẩm Thanh Đường muốn ngồi dậy, ông nhanh chóng đỡ Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường im lặng cười, thuận thế lại dựa vào gối mềm, sau đó chậm rãi kể lại bằng giọng hơi khàn khàn.
Thời gian nửa nén nhang qua đi.
“…Mọi chuyện là như thế đấy.”
“Nó muốn ăn con, lại bị Lan Đình phát hiện, phương pháp tu luyện của nó phản tác dụng, linh lực của nó bằng cách nào đó lại truyền vào cơ thể con.”
Đôi mắt của Thẩm Đình hơi mở to, với vẻ mặt không thể tin được, Thẩm Thanh Ngạn cũng không tin được.
Chỉ có Mộ Phi bởi vì thân phận khác nhau, lập tức đoán được xảy ra chuyện gì, lúc này lặng lẽ liếc nhìn Tần Di.
Tần Di thần sắc bình tĩnh, không nhìn ra có gì khác thường.
Đối với Thẩm Đình và Thẩm Thanh Ngạn, mặc dù họ nghi ngờ cách nói của Thẩm Thanh Đường, nhưng xét từ kết quả kiểm tra kinh mạch, có vẻ như đây là khả năng duy nhất.
Chỉ là Thẩm Đình cau mày suy nghĩ một chút, vẫn là không yên lòng, lúc này mới nói: “Đường nhi, con hãy cùng ta về nhà, ta thỉnh y tu khám cho con, chuyện này sợ là không đơn giản như vậy.”
Thẩm Thanh Đường hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Di ở bên cạnh, ánh mắt có chút dò hỏi.
Tần Di ánh mắt vừa động, nhưng không nói chuyện.
Thẩm Đình thấy vậy, thần sắc có chút không vui, nhưng nhìn vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường, ông vẫn nhìn Tần Di và Mộ Phi nói: “Cùng nhau trở về?”
Tần Di: “Mọi chuyện đều nghe nhạc phụ an bài.”
Thẩm Đình vô cớ cảm thấy chua xót, thầm nghĩ đây không phải là do ông an bài, nhưng ai biểu Thẩm Thanh Đường bây giờ một mực bày ra vẻ không thể rời xa Tần Di chứ?
Chỉ có thể nói: “Vậy chúng ta cùng nhau trở về đi. Ta sẽ truyền tin, kêu bọn họ chuẩn bị xe ngựa.”
Tần Di: “Vâng, đa tạ nhạc phụ.”
• •
Để phòng ngừa lại có người thừa dịp hỗn loạn lẻn vào động phủ của Tần Di, trước khi rời đi Thẩm Thanh Đường đã để Tần Di cất hết Hoàng Kim Thảo thượng phẩm cùng các linh thảo quý giá khác trong linh điền.
Thu dọn xong mọi thứ, xe ngựa của Thẩm gia cũng tới.
Những người hầu đến đều mặt mũi hồng hào, hiển nhiên là bọn họ mới sáng sớm đã nghe được tin Thẩm Đình tiến kỳ Trúc Cơ, đều vui mừng khôn xiết.
Thẩm gia, cuối cùng cũng mở mày mở mặt rồi.
Chỉ là khi nghe tin Thẩm Thanh Đường bị bệnh, họ đều cố nén sự vui mừng trên mặt lại— ai mà không biết Thẩm Thanh Đường là bảo bối trong tim Thẩm Đình chứ?
Mà hình như Thẩm Đình cũng không xem việc mình tiến kỳ Trúc Cơ đáng để ý hơn bệnh tình của con trai.
Bọn họ tự nhiên không dám nhiều lời.
Chẳng mấy chốc, mấy người đã lên xe ngựa dưới sự săn sóc của những người hầu.
Thẩm Thanh Đường và Tần Di ngồi một xe, ba người còn lại ngồi một xe.
Cuối cùng cũng có thể ở một mình với Tần Di, Thẩm Thanh Đường không hề ra vẻ, vừa hạ màn xuống, cậu lập tức bỏ tư thế ngồi thẳng, mềm nhũn ngã vào lòng Tần Di, thì thầm: “Lan Đình ơi em khó chịu quá.”
Tần Di nhắm mắt lại, có chút bất đắc dĩ, nhưng lập tức duỗi tay ôm lấy Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường khẽ cười.
Cảm nhận được tâm tình của Thẩm Thanh Đường, Tần Di hơi siết chặt hai tay ôm thân thể mềm mại của Thẩm Thanh Đường, sau đó cau mày trầm giọng nói: “Rõ ràng em không cần phải ép mình nói nhiều như vậy.”
Lúc này, Thẩm Thanh Đường dựa vào trong ngực Tần Di, trên trán chảy ra một chút mồ hôi, mím đôi môi mỏng tái nhợt, cụp mắt cười nói: “Em sợ cha và đại ca lo lắng.”
Vòng tay ôm lấy eo thon của Thẩm Thanh Đường lại hơi siết chặt, hiển nhiên là không hài lòng với lời nói của Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường cảm nhận được tâm tình của Tần Di, mở mắt ra, nhẹ nhàng kéo tay Tần Di, cười nói: “Lan Đình lại ghen rồi.”
Tần Di:…
Một lát sau, Tần Di trầm giọng nói: “Em ngoan ngoãn đi, còn dám cậy mạnh à?”
Thẩm Thanh Đường mím môi, cụp mắt xuống tách từng ngón tay mảnh khảnh của Tần Di ra, sau đó đưa những ngón tay trắng nõn mềm mại của mình vào, đan vào các ngón tay của Tần Di.
Cậu dịu dàng nói.
“Bởi vì em tin tưởng Lan Đình.”
Đây là hai câu ông nói gà bà nói vịt
Nhưng họ lắng nghe nhau, cả hai đều hiểu.
Tần Di im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không có cách nào với Thẩm Thanh Đường, hắn nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Lần sau đừng như vậy nữa.”
Trên môi nở một nụ cười, Thẩm Thanh Đường khẽ “vâng” một tiếng.
Có một sự im lặng ngắn ngủi trong xe ngựa.
Đột nhiên, Thẩm Thanh Đường lại nhỏ giọng nói, thanh âm có chút khàn khàn nhưng cực kỳ mềm mại: “Lan Đình, em rất vui.”
Tần Di:…
“Em có thể tiến giai rồi.”
Linh quang trong mắt Tần Di khẽ động, khí tức quanh người lại trở nên nhu hòa.
Nhưng sau đó, Thẩm Thanh Đường, người đang dựa vào trong vòng tay hắn, cười bí ẩn và nhẹ nhàng nói: “Lan Đình, hãy đợi cho đến khi em khỏe lại.”
Tần Di vô thức mím môi, chỉ cảm thấy cổ họng có chút khô nóng.
Hắn cảm thấy những gì Thẩm Thanh Đường nói có chút không đúng lúc, cho dù Thẩm Thanh Đường không có nói phần còn lại.
Chỉ là lúc này, dường như có một lực lượng thần bí nào đó thúc đẩy Tần Di.
Những suy nghĩ chạy loạn trong tâm trí hắn một lúc, cuối cùng hắn nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mềm mượt của Thẩm Thanh Đường, nói: “Đợi em khỏe lại, sẽ thế nào?”
Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của cậu ngập tràn ý cười dịu dàng.
Lần này, Thẩm Thanh Đường không nói lời đường mật cũng không giở trò nữa.
Chỉ là đôi mắt sáng ngời, thanh âm cực kỳ dịu dàng chân thực: “Đợi em khỏe lại, Lan Đình muốn làm gì cũng được.”
“Có được không?”
Lúc này, trong đôi mắt đỏ thẫm của Tần Di hiện lên cảm xúc cháy bỏng cực kỳ mãnh liệt.
Nhưng cuối cùng, hắn chịu đựng được, không có động thủ.
Chỉ là ánh mắt sắc bén, chậm rãi nắm chặt mười ngón tay đan vào nhau của Thẩm Thanh Đường, khàn giọng trầm thấp nói: “Chính em nói câu này.”
Nếu đến lúc đó em hối hận, ta cũng sẽ không bỏ qua.