– Cậu đâu có bị ảnh hưởng gì? Hơn nữa tôi ngồi ở đâu cần phải hỏi ý kiến của người khác sao?
Ngược lại có người muốn ngồi với cậu, cậu lại tiện giúp người ta học bài. Chuyện tốt như vậy cậu còn cằn nhằn gì nữa?
– Hà Tịch! Cậu rất ấu trĩ!
– Ấu trĩ? Tôi làm gì sai rồi?
– Trước đây cậu không như vậy!
Vừa lúc giáo viên bước vào, Hà Tịch hít một hơi sâu, không cùng cậu tranh cãi nữa. Đây là lần đầu tiên cô và Dương Minh ở trong trạng thái căng thẳng. Trước khi quay lên, Dương Minh bỏ lại một câu:
– Tôi tưởng thời gian qua chúng ta đã hiểu nhau hơn một chút, nhưng giờ tôi thật sự không đoán ra cậu nghĩ gì.
Giọng của cô Trần từ phía trên vọng xuống:
– Trật tự! Mang sách vở ra học bài, không ai được nói chuyện riêng.
Hà Tịch ngồi trong lớp không cách nào tập trung. Mắt nhìn lên bảng nhưng tâm trí lại treo ngược cành cây. Cô liếc về bóng lưng của cậu, trước đây bóng lưng ấy ấm áp bao nhiêu, giờ chỉ đem đến cho cô cảm giác lạnh nhạt, khó gần gũi. Cảm nhận của cô, suy nghĩ của cô…mọi thứ đều rối ren. Ban đầu cậu nói cô đặc biệt, sau đó lại nói đó chỉ là những lời bông đùa. Rốt cuộc là cậu đang đem cô ra đùa bỡn sao? Xem cô là trò đùa? Thích nói gì thì nói?
Hà Tịch! Hà Tịch!
Bị Tào Thanh lay nhẹ, cô thoát khỏi mớ suy tư hỗn độn.
– Sao vậy?
Tào Thanh chỉ lên bảng:
– Cậu sao vậy? Cô Trần gọi cô mấy lần nhưng cậu không nghe?
Cô Trần không hài lòng nhắc nhở cô:
– Hà Tịch, chú ý một chút.
– Vâng, em xin lỗi cô!
Nhiều ngày trôi qua, trạng thái của cô ngày càng tệ. Trong lớp không tập trung, giờ thể dục liên tục bị bóng ném trúng vào đầu. Hà Tịch và Tử Lý thẫn thờ ngồi trước bàn ăn. Tử Lý thời gian qua đã suy nghĩ thông suốt, không còn nhớ đến Lâm Trú nữa. Giờ đến lượt Hà Tịch…
– Đã lâu chúng ta không ngồi ăn với bọn họ, cậu có chuyện gì à?
Nghe Tử Lý hỏi, Hà Tịch không biết trả lời ra làm sao. Đúng là mỗi lần xuống nhà ăn, Tống Đại Nghĩa luôn gọi hai cô đến, nhưng Hà Tịch nhất quyết không chịu. Dương Minh cũng không nói gì. Dường như xa cách với cô không phải vấn đề gì lớn, cậu vẫn cười đùa bình thường với mọi người, rảnh rỗi lại xuống sân chơi bóng. Cô nói đại:
– Tớ muốn ngồi riêng với cậu, cậu không muốn à?
Gần đây quá nhiều chuyện sảy ra khiến cô đau đầu. Điểm số ngày càng kém đi. Hà Tịch biết cứ tiếp tục như vậy không phải là cách. Nhìn bạn thân liên tục trượt dài trên bảng thành tích, Tử Lý chân thành khuyên:
– Đừng phiền lòng nữa, có chuyện gì thì nói với tớ.
– Có một người khiến tớ bối rối…
– Là nam?
– Đúng…
– Hay vậy đi, chiều nay cậu không bận thì chúng ta cùng đi đâu đó nói chuyện. Có phiền não gì thì tớ giúp cậu giải quyết.
Hà Tịch cảm động, đúng là có những chuyện không nên chỉ giấu một mình. Có thể nói ra, nghe bạn bè khuyên giải mới là tốt nhất.
– Vậy được, nhưng chúng ta gặp nhau ở đâu?
– Đến công viên nhé?
– Cậu có thật là đến đó để cùng tớ tâm sự hay là vì ham chơi đây?
Tử Lý cười hì hì. Người ta tất nhiên là vì cô, nói xong chuyện rồi thì có thể giải khuây tại chỗ mà.
– Nếu cậu không thích, vậy tới nhà tớ đi.
– Như thế có được không?
– Bố mẹ tớ về quê ăn cưới rồi, không có ở nhà.
Từ nhà ăn trở về, Hà Tịch nhìn chỗ cũ của mình, cả Châu Bích và Dương Minh đều không có ở đây. Cô và Châu Bích giống như hoán đổi vị trí cho nhau, giờ người ngồi ăn với cậu mỗi ngày đều là cô ấy. Đôi lúc cô nhìn lên, thấy hai bóng lưng kề sát. Cô có chút khó chịu, Châu Bích đúng là có nhiều điều không biết đến vậy sao? Một ngày cô phải nghe Dương Minh giảng bài cho cô ấy đến mấy lần.
Cô ghé sát cửa sổ, nhìn xuống sân trường. Một bóng dáng quen thuộc không ngừng di chuyển, đôi lúc tung bóng xong sẽ dừng lại một chút. Phía bên ngoài lưới lại có một bóng dáng quen mắt khác. Cô gái cầm theo chai nước trên tay, mắt chăm chú hướng về phía người nọ.
– Nắng nóng như vậy mà vẫn chơi bóng sao?
– Cậu lẩm bẩm gì vậy?
Tiếng nói bất thình lình vang lên khiến Hà Tịch giật nảy mình. Tào Thanh bắt trước cô nhìn xuống sân, bĩu môi nói:
– Họ đều là những kẻ lười biếng. Thích vận động tay chân nhưng lười vận động trí óc.
Hà Tịch không vui đáp lại:
– Cậu đừng tùy tiện đánh giá người khác như vậy.
Huống hồ cậu ta dù chăm chỉ nhưng bệnh kiêu căng đã ngấm vào trong máu, cô rất không thích. Nếu Dương Minh cố gắng, cậu ta chưa chắc đã vượt qua. Thấy thái độ khó chịu của cô, Tào Thanh cũng không nói gì thêm, vốn định ngỏ ý cùng cô giải bài tập, nhưng Hà Tịch lại cầm sách đi ra khỏi lớp. Cậu ta thật không hiểu bản thân đã chọc giận cô chỗ nào? Mới đó còn tự động chạy tới ngồi chung bàn với cậu ta, sao giờ lại thay đổi thái độ?
Thư viện bình thường vẫn luôn yên tĩnh, là nơi học tập lý tưởng nhất. Buổi trưa, mọi thứ càng im lặng, chỉ có lác đác mấy học sinh. Ai ai cũng cặm cụi với sách vở. Hà Tịch nhìn bọn họ, nhớ bản thân của những năm trước, liều mạng mà học. Lý tưởng của cô chỉ có một, qua bao năm chưa từng thay đổi, đó là thi vào trường đại học tốt nhất, tìm thấy ánh sáng tương lai, sau này có thể chăm sóc mẹ thật tốt. Cô nhận ra bản thân thời gian qua đã vì cảm xúc nhất thời mà lấn áp đi lý trí, mất hết tỉnh táo. Dù có ra sao thì ưu tiên hàng đầu vẫn là kỳ thi tốt nghiệp. Tâm trạng bị dày vò bao nhiêu cũng không quan trọng nữa, học mới là quan trọng nhất.
Nghĩ như vậy, Hà Tịch lại cắm đầu vào sách vở. Cô học rất say mê, đến khi mọi người đã trở về lớp hết, chỉ còn một mình cô ở lại. Cũng vì thế mà cô vào lớp muộn, thầy chủ nhiệm nheo mắt nhìn cô đang ôm tập sách giày cộp trên tay.
– Lần sau đừng vào muộn nữa đấy!
Cô bước vào lớp, ánh mắt vô tình hướng về Dương Minh. Cậu chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, khi người nọ bước qua liền thu lại ánh mắt, dồn sự chú ý lên bảng. Hà Tịch biết cậu cố tình lờ cô đi, trong lòng thoáng nặng nề.