Tầm hơn một phút sau anh nghe tiếng gõ cửa. Anh xoay người bước trở vào trong phòng tiến lại mở cửa.
“Trễ như vậy rồi sao còn tìm tôi?”
“Tôi không ngủ được, ngày mai đến tận trưa mới bay. Hay tối nay cùng uống chút đi.”
Hòa An không cho Tuấn Khải trả lời. Giống như đêm Giáng Sinh nói xong liền lách người đi vào. Chỉ khác rằng hôm trước là mang vào một người say mèm, hôm nay là đem đến một đầu tỉnh táo. Hôm trước là bia, hôm nay là rượu vang.
“Có muốn ra ban công hóng tý gió không?” Hòa An đề nghị.
Tuấn Khải khoanh hai tay lại chậm rãi đáp. “Tôi lại mới vừa từ ban công vào mở cửa cho cậu.”
“Được rồi, tôi cảm thấy ngột ngạt. Muốn một tý lạnh tạt vào người ghê.” Hòa An chính là bộ dạng thích làm gì làm. Một chân bước thẳng vào trong, rót hai ly rượu tới định mức một phần ba rồi tiến thẳng về hướng ban công. Tuấn Khải nhìn bộ dạng của Hòa An lúc này không hiểu sao lại bất giác thấy lòng như bị nhũn ra, mỉm cười lắc đầu.
Lặng lẽ bước về phía sau lấy một chiếc áo khoác, tự nhiên choàng lên vai của Hòa An. Hành động này khiến Hoàn An một phen giật nảy mình, lúng túng nói lời cảm ơn. Mặt bắt đầu có cảm giác nóng nóng. Tuấn Khải cũng cảm thấy có chút ngượng với hành động này của mình nhưng rồi cũng cầm lấy ly rượu, tỏ ra cực kỳ tự nhiên đứng bên cạnh.
“Tôi thực sự luyến tiếc, chưa muốn về. Nơi này đúng thật thoải mái.” Hòa An lên tiếng xóa tan không khí bối rối hiện tại.
Tuấn Khải bên cạnh xoay người ra nhìn bên ngoài trời, chỉ mỉm cười rồi nhấp tý rượu. Vị rượu đắng, cay nồng chảy qua cổ họng, nóng hổi khiến Tuấn Khải nói tỉnh táo liền ngay lập tức tỉnh táo.
“Chuyện lúc nãy, nếu làm cậu hoảng sợ. Tôi xin lỗi.” Tuấn Khải bình thản nói.
Hòa An lúc quyết định gõ cửa không hề nghĩ đến chuyện sẽ nhắc lại chuyện lúc nãy. Bây giờ lại nghe Tuấn Khải tự mình nhắc. Quả thật có chút ngượng ngùng.
“Đừng, đừng nói xin lỗi, tôi không sang đây để nhắc lại chuyện đó.”
Tuấn Khải một ngụm lớn rượu nuốt vào trong cổ họng, đột nhiên nói tiếp.
“Rất cảm ơn cậu.”
“Vì điều gì?” Hòa An quay sang hỏi.
Tuấn Khải vừa vặn cũng đang tập trung nhìn Hòa An mặt đang ửng đỏ. Không biết vì rượu hay vì lạnh. Lúc này anh chỉ nhìn chứ không trả lời Hòa An. Vì chính bản thân anh cũng không hiểu vì sao mình lại nói lời cảm ơn tự nhiên đến như vậy.
Cả hai sau đó cũng không nói gì nhiều. Đến tầm gần mười hai giờ Hòa An mới quyết định ra về. Lúc chuẩn bị bước đi vào thì chân đã tê hết cả lên vì đứng lâu và lạnh. Cố gắng để tỏ ra hết sức bình thường, nhưng khi vừa xoay người thì anh tự chửi thầm trong bụng mình.
“Chết tiệt cả hai chân đều như mất cảm giác rồi.”