Chỉ có Trần Nhung mới chịu đựng nổi giọng ca này thôi. Đáng đời cậu ta có bạn gái.
*
Trong ký túc xá từ từ vang lên tiếng ngáy nhỏ của Thái Dương. Hai bạn cùng phòng khác cũng leo lên giường ngủ rồi.
Trần Nhung biên tập xong giọng hát của Nghê Yến Quy, lúc này mới đi tắm.
Nghê Yến Quy gửi cho anh hai lời mời chat video, sau đó là tin WeChat:
“Cậu đâu rồi?”
“Ngủ rồi hả?”
Trần Nhung ra ban công, đóng cửa lại.
Trần Nhung: “Ban nãy mình đang tắm.”
Nghê Yến Quy: “Mình tắm xong rồi.”
Kế đến, cô gửi lời mời video.
Nghê Yến Quy dựa vào giường, tóc xõa tung, không trang điểm, để lộ gương mặt nhỏ bé. Thấy anh, cô không che giấu được nụ cười: “Mình phát hiện.” Ngón tay cô chọc lên màn ảnh, tựa như đang chạm vào mặt anh. “Dáng cậu đúng là không tồi nha.”
Trần Nhung thấp giọng đáp: “Cậu hài lòng là tốt rồi.”
“Vậy còn mình? Cậu có chỗ nào không hài lòng không?”
Anh lắc đầu: “Không có.”
Cô vui sướng khi nghe điều đó, nhưng bất chợt cô nhớ đến những vết sẹo trên lưng mình. Dù cô đã che đi những chỗ lồi lõm trên da bằng hình xăm nhưng xúc cảm sẽ không lừa được người khác. Không biết đến lúc đó anh có khó chịu khi bạn gái mình không có một tấm lưng trắng nõn và mềm mại không nữa. “Thứ cậu nhìn thấy chỉ có mặt, mặt mình thì rất đẹp rồi. Tuy nhiên, bạn cùng phòng nói rằng đàn ông không chỉ quan tâm đến mặt của phụ nữ, mà còn có rất nhiều rất nhiều thứ khác nữa.”
“Nghê Yến Quy, cậu cực kỳ hoàn hảo.”
Cô bật cười.
Tiếng cười khá lớn. Liễu Mộc Hi ló đầu ra từ giường đối diện: “Nghê Yến Quy, đừng phát ra mùi tình yêu chua chát này nữa. Để yên cho mình ngủ đi.”
Mọi người đã trải qua nhiều ngày huấn luyện quân sự, quả thật cần nghỉ ngơi. Nghê Yến Quy khẽ nói: “Sáng mai mình có lớp, buổi chiều trống tiết, còn cậu?”
“Sáng và chiều mình đều có tiết, buổi trưa ăn cơm với nhau nhé?”
“Được đó.”
“Đúng rồi, huấn luyện quân sự mệt mỏi quá rồi, chúng ta cứ tạm ngừng chạy bộ buổi sáng nhé. Mai đừng dậy sớm.”
“Ừ.”
*
Nghê Yến Quy ngủ một giấc thật ngon lành.
Tiết buổi sáng, cô vùi đầu ghi ghi chép chép. Sau đó, cô xé tờ giấy đó ra, gấp lại và bỏ vào túi.
Xuống lầu, cô chạm mặt Mao Thành Hồng.
Vì đợt huấn luyện quân sự nên câu lạc bộ tán đả tạm ngừng việc dạy học viên mới, để các bạn học dưỡng sức, tuần sau sẽ tiếp tục.
Nghê Yến Quy bước lên chào hỏi: “Chào huấn luyện viên Mao.”
Mao Thành Hồng quay đầu lại: “Bạn Tiểu Nghê, huấn luyện quân sự thế nào?”
Cô khiêm tốn đáp: “Cũng tạm, đủ đậu ạ.”
Mao Thành Hồng xoay người, bất chợt nhớ tới điều gì. Anh ta vừa in ra một số mẫu đơn đăng ký cho giải đấu tán đả. Vốn định tuần sau sẽ hỏi ý cô, nhưng bây giờ đã gặp được nên anh ta tiện thể hỏi luôn: “Đúng rồi, có một giải đấu tán đả vào mùa xuân năm sau. Em có hứng thú thi thử không.”
Anh ta đưa tờ đăng ký cho cô xem.
Nhóm nam được ghi chú ở mặt sau của mẫu đơn dự thi.
Anh ta giải thích: “Cái tôi cầm là mẫu dành cho nam. Thật ra, bên nhóm nữ cũng đấu giải này. Nếu em giành được giải thưởng, câu lạc bộ sẽ được thơm lây đó.”
“Huấn luyện viên Mao, thầy nói cứ như thể em nhất định sẽ giật được giải không bằng.”
“Em vào câu lạc bộ đã lâu nên tôi biết rõ về em. Em rất có tiềm năng, những học viên nam khác không đánh giỏi bằng em.” Thứ nhất, cô gan dạ, không sợ nguy hiểm. Thứ hai, Ôn Văn cho biết, động tác cô luyện rất nhịp nhàng và chuẩn xác. Ôn Văn đoán rằng cô có nền tảng liên quan.
“Em không hứng thú mấy với thi đấu này nọ, con gái sao cứ phải đánh đánh giết giết thế ạ. Không được, không được đâu.” Nghê Yến Quy xua tay: “Huấn luyện viên Mao, em đi trước đây ạ.”
Họ ăn trưa trong một nhà hàng kiểu phương Tây pha lẫn với thịt nướng và lẩu. Ở vị trí gần cửa sổ, khung cảnh trên đường phố là những bảng hiệu quán ăn với các sắc thái riêng biệt, không trang nhã cho lắm. So với phong cảnh bên ngoài, nam sinh đối diện hút mắt hơn cả.
Nhưng cô có một chuyện quan trọng hơn: “Em hỏi anh này.”
Cô mở lời quá đột ngột, Trần Nhung sửng sốt rồi ngồi nghiêm chỉnh: “Mời quý cô nói.”
“Trước kia anh từng có kinh nghiệm yêu đương chưa?”
“Chưa từng.” Anh thành thật đáp: “Em là người đầu tiên.”
“Em đoán là anh chưa từng mà, trông anh mọt sách thế kia.” Cô với tay ra, khẽ véo mặt anh: “Anh ngoan thật nha.” Cô rất thích.
Anh khẽ mỉm cười.
“Nhưng mà anh biết không, em từng trải hơn anh đó.” Cô khá đắc ý.
Trần Nhung nhanh chóng ngước mắt.
Mỗi khi mắt anh không cười, trông vô cùng bạc tình. Cô chống má: “Em nói thật đó.”
“Sao em gặp được?”
“Em đọc ngôn tình thôi.”
Anh sửng sốt: “Vậy thôi hả?”
“Vậy thôi đã hơn hẳn anh rồi.”
Anh khúm núm: “Ừ, ừ nhỉ.”
Nghê Yến Quy lấy một tờ giấy, mở ra và vuốt thẳng: “Cái này, cho anh nè. Anh là lính mới mà.”
Trên giấy viết vài chữ to đùng: Kế hoạch hướng dẫn bạn trai.
Hồi lâu sau, Trần Nhung không nhúc nhích: “…”
“Anh nói gì đi chứ.”
“Ừm.” Anh lập tức đồng ý: “Anh rất cần một người chơi có kinh nghiệm như em.”
Nghê Yến Quy chưa kịp nói rõ kế hoạch thì nhân viên phục vụ tới.
“Hai phần bít tết đây ạ.” Nhân viên phục vụ thoáng nhìn qua tờ giấy kia.
Nghê Yến Quy phủ tay lên che dòng chữ bên trên.
Nhân viên phục vụ không thấy rõ, đặt đĩa xuống rồi lập tức rời đi.
Trần Nhung cầm dao nĩa lên: “Chúng ta ăn trước đi. Ăn xong rồi mình lại thảo luận cặn kẽ về kế hoạch của chúng ta.”
Kỹ thuật cắt bít tết của anh rất điêu luyện, anh cắt thịt bò ra thành những phần đều nhau và xếp lên đĩa cô. Cô chỉ việc ăn hết là được.
Ăn uống rất vui vẻ. Nhân viên phục vụ tới lấy đĩa đi.
Trần Nhung thu lại nụ cười: “Nghê Yến Quy.”
“Hả?” Cô liếc qua.
Anh tỏ ra trang trọng và nghiêm túc: “Bắt đầu kế hoạch của chúng ta đi.”
Nghê Yến Quy nhẹ nhàng lau miệng, dựa vào lưng ghế, bắt chéo chân, khoanh tay: “Anh vừa gọi em là gì?”
“Nghê Yến Quy.” Giọng anh du dương và êm ái, gọi tên của cô nghe vô cùng bùi tai.
Nhưng cô lại nhíu mày: “Đây là vấn đề đầu tiên giữa chúng ta.”
“Hả?”
“Nghê Yến Quy, Nghê Yến Quy, quá xa lạ.” Cô mím môi, không cười.
“Xin lỗi, anh sai rồi…”
“Em là ai?”
Anh im lặng, chỉ sợ lại nói sai.
Nghê Yến Quy đẩy tờ giấy kia tới trước mặt Trần Nhung, ngón tay thon dài chỉ vào dòng chữ bên dưới tiêu đề. Cô nói: “Tiếp theo, em phải tiến hành chỉ đạo toàn diện cho anh.”
“Ừm.” Trần Nhung như một em bé ngoan ngoãn, nghiêm túc gật đầu.
Mục đầu tiên trong kế hoạch chính là đề xuất cách gọi nhau. Cô đã lọc ra một danh sách các lựa chọn.
A: Nghê Nghê.
B: Yến Yến.
C: Quy Quy.
D: Em yêu.
E: Bấy bi.
Còn cả F nữa, nhưng đã nó bị bôi đen. Bôi rất có tâm, đầu tiên có lẽ cô đã vẽ một khung chữ nhật lên, sau đó cô dùng bút đen tô kín khoảng trống trong khung đó.
Trần Nhung nhìn khung chữ nhật màu đen đó chốc lát, tay run run chỉ vào, hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Em bôi vì em viết sai thôi.” Cô lấy một cây bút trong túi xách ra: “Đây, đánh dấu vào ô mà anh cảm thấy nghe xuôi tai đi. Đừng suốt ngày gọi cả họ lẫn tên em nữa, chẳng khác gì gọi con mèo con chó ngoài đường hết.”
“Em nói đúng.” Anh nhận lấy, lướt qua từng đáp án, rồi cuối cùng dừng lại ở ô bị gạch bỏ. Anh để bút xuống, cầm giấy lên. Đầu tiên anh dí sát vào nhìn thử, sau đó giơ giấy lên cao.
Ánh đèn vàng nhạt xuyên qua tờ giấy mỏng tang.
Anh đột nhiên hỏi: “Đáp án bị xóa đi này có phải là… bà xã không?”
Nghê Yến Quy đột nhiên giằng lấy giấy. Cô cũng soi qua ánh đen. Cô bôi rất đậm, đen như mực, sao anh thấy được chứ?
Ngón tay Trần Nhung khẽ siết gọng kính, anh hơi ngượng ngùng: “Ừm, vậy bà xã nha.”