Ta im lặng, lại nghe Thái hậu nói: “Nói cho cung tỳ của ngươi biết, ai gia quyết không mong quận chúa Bắc Tề kia sinh con nối dõi cho Tử Úc!”
Trong lòng ta chấn động, hít sâu một hơi. Quận chúa Bắc Tề kia lại là một Diêu Thục phi khác.
Hoàng đế Bắc Tề muốn quận chúa được vào hậu cung, đương nhiên hy vọng nàng ta có thể sinh con cho Hạ Hầu Tử Khâm. Còn Thái hậu, bà cũng sợ nàng tasinh con cho Tấn Vương, nếu sinh được con trai thì đó chính là trưởngnam của Tấn Vương. Tấn Vương cũng là con cháu của Hạ Hầu gia, khó đảmbảo rằng người Bắc Tề sẽ không tìm ra cái cớ nào đó, ủng hộ lập TấnVương lên làm đế. Đó chính là kết quả Thái hậu không muốn thấy nhất.
Ta vẫn cúi đầu, quỳ xuống, đối với ta, lời của Thái hậu ban nãy là khó cho cả đôi bên.
Thái hậu bước một bước về phía ta, vươn tay đỡ ta đứng dậy. Ta cả kinh, bàđỡ ta đứng dậy rồi nói nhỏ: “Đàn phi, trong hậu cung này, ngươi khôngphải nữ tử xinh đẹp nhất nhưng ai gia nhìn thấy được sự cơ trí củangươi.” Ánh mắt nhìn ta thoáng hiện lên tia sáng, phải chăng bà nhìnthấy chính mình thời còn trẻ ở ta?
Sau đó ta cảm thấy buồn cười, sao ta có thể so với bà được chứ?
Bà lại nói: “Làm nữ nhân của Hoàng thượng, ngươi nghĩ rằng điều gì mới làchiến thắng thật sự? Được sủng ái là có thể thắng sao?” Bà buông tay tara, thở dài. “Dù ngươi có được sủng ái hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ ngắnngủi chục năm thôi! Những tháng ngày dài đằng đẵng sau này, ngươi nênlàm sao đây?”
Ta nhìn bà với ánh mắt kinh ngạc, không biết khi bà nói những lời này, liệu có nhớ tới Dụ Thái phi bây giờ không? Trướcđây, Dụ Thái phi là sủng phi của lão vương gia, giờ ai có thể nói rằngbà ấy sống tốt hơn Thái hậu chứ?
“Ai gia mong ngươi có thể giữđược trái tim Hoàng thượng, cũng lo quận chúa Bắc Tề kia tới hòa thân sẽ làm rối loạn trái tim Hoàng thượng.” Thái hậu nhìn ta, chậm rãi cười,nói. “Nhưng Đàn Phi, ngươi thắng rồi.”
Lồng ngực ta như bị thứ gì đó khẽ chạm vào, hóa ra Thái hậu nóng ruột, vội vã muốn ta ở bên Hoàngthượng là lo tới chuyện ngày hôm nay. Khi Thái hậu nghe nói Hạ Hầu TửKhâm không tức giận việc bà ban hôn quận chúa Bắc Tề cho Tấn Vương, bàmới thật sự an tâm sao?
Ta cúi đầu, nói: “Thái hậu nghĩ nhiềurồi, Hoàng thượng cơ trí, sẽ không bị ai làm rối loạn tâm trí.” Ta vẫnluôn cho rằng, hắn là người rất lý trí. Ta nghĩ trên thế giới này, ngoài Phất Hy thì không còn ai có thể khiến hắn làm chuyện điên rồ như từ bỏvị trí thế tử kia nữa. Mà Phất Hy thì đã chết rồi.
Ta nghĩ, dùquận chúa Bắc Tề đó thật sự vào được hậu cung của thiên triều, Hạ Hầu Tử Khâm chắc chắn sẽ không như Thái hậu lo lắng.
Lúc này Thái hậumới gật đầu, lại quay người đi, ngồi xuống nhuyễn tháp, nhìn ta rồi nói: “Có những lúc, ai gia thật lòng ngưỡng mộ ngươi.”
Ta giật mình,nghe bà cười tự giễu, nói: “Cả đời này, ai gia và Dụ Thái phi, chẳng aithắng được ai.” Đây là lần đầu tiên bà thản nhiên nhắc tới Dụ Thái phi,giọng điệu ấy như than thở, như bất đắc dĩ, còn phảng phất nỗi bithương.
“Thái hậu…”
Bà lại giơ tay ra hiệu ta không cầnnói. “Ai gia già rồi, cũng không biết còn sống được mấy năm nữa…” Bà thở dài, nói. Ta đột nhiên cảm thấy không biết phải nói gì nữa, đành imlặng đứng đó, ngổn ngang nỗi lòng.
Không biết bao lâu sau, Thái hậu mới lại lên tiếng: “Ngươi đi đi, nhớ chuyện ai gia nói với ngươi, ngày mai hãy trả lời ai gia.”
Ta định nói nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế, chỉ nói: “Vâng, thần thiếp xin cáo lui!”
Tới khi ra ngoài, Vãn Lương và Triêu Thần cùng tới đón, hỏi nhỏ: “Nương nương về cung ạ?”
Ta ậm ừ đáp rồi đi thẳng ra ngoài.
Về Cảnh Thái cung, đã sắp tới giờ Tuất. Vào tẩm cung, hai cung tỳ vừa định ra ngoài thì ta đột nhiên lên tiếng: “Vãn Lương, ngươi ở lại, bản cungcó chuyện muốn nói với ngươi.”
Nàng ta vội quay lại, nói: “Vâng!”
Triêu Thần lui xuống, khẽ đóng cửa phòng lại.
Ta nhìn thẳng vào cung tỳ trước mặt, trong đầu nhớ tới lời Thái hậu nóilúc ở Hy Ninh cung, hết lần này tới lần khác. Rồi lại nhớ tới lời hứangày ấy ta hứa với Vãn Lương và Triêu Thần, bây giờ bảo ta phải mở miệng thế nào đây!
Nếu nói tới chuyện tặng người cho Tấn Vương làmtrắc phi thì cũng không thể tùy ý mà tặng được, nếu không sẽ khiến TấnVương nghi ngờ. Cho nên, ta chỉ có thể chọn Vãn Lương, bởi hôm nay VãnLương đã chạm mặt Tấn Vương ở hậu cung. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng, chỉmột lần vô ý đụng phải nhau mà cũng có thể khiến ta ra quyết định nhưthế.
“Nương nương, người có chuyện gì sai bảo nô tỳ?” Thấy ta hồi lâu không nói, Vãn Lương không kìm được mà lên tiếng hỏi.
Nghe thấy vậy, ta mới chợt bừng tỉnh. Người trước mặt lo lắng nhìn ta, lạihỏi: “Nương nương mệt sao? Người nên nghỉ sớm một chút, có chuyện gì thì mai hãy nói.” Nói xong, nàng ta liền bước lên đỡ ta.
Ta thuận thế kéo tay nàng ta khiến nàng ta vô cùng kinh ngạc.
Hít một hơi thật sâu, ta nói: “Vãn Lương, ngươi còn nhớ lần ấy, bản cungnói sau này chắc chắn sẽ tìm cơ hội, chọn một mối lương duyên để gảngươi và Triêu Thần ra khỏi cung không?”
Vãn Lương thoáng mở to mắt, gật đầu.
Buông bàn tay nàng ta ra, ta xoay người, khẽ cười một tiếng. “E là bản cung phải nuốt lời rồi!”
“Nương nương…” Nàng ta ngừng lại, khẽ nói. “Nô tỳ chưa từng để tâm chuyện đó.”
Không để tâm chuyện ấy, nói rất hay! Tới giờ mà nàng ta còn an ủi ta.
Ta quay người nhìn người ở trước mặt, cắn răng nói: “Quận chúa Bắc Tề tớithiên triều hòa thân, Thái hậu ban hôn nàng ta cho Tấn Vương. Nhưng Thái hậu không tin bọn họ, muốn bản cung chọn một người đáng tin làm trắcphi của Tấn Vương, cùng bọn họ trở lại đất phong. Như vậy, ngươi hẳn đãhiểu ý của bản cung rồi chứ?”
Vãn Lương kinh ngạc, tròn mắt nhìnta. Ta không đành lòng nhìn vào mắt nàng ta, khẽ nghiêng mặt đi. Cả đờinày, ngoài Cố Khanh Hằng, không còn ai có thể tận tâm tận lực với ta như ba cung tỳ ở bên ta thế này, nhưng ta lại tự tay đẩy nàng ta từ thâmcung tới một nơi khác chẳng thua gì thâm cung. Lại còn là một mình nàngta nữa…
Lát sau, Vãn Lương quỳ xuống, dập đầu với ta. “Nô tỳ bằng lòng.”
“Vãn Lương!” Ta nghẹn ngào nhìn nàng ta.
Nàng ta lại nói: “Nô tỳ bằng lòng làm tai mắt cho nương nương. Nếu nươngnương còn nhớ những lời khi ấy đã nói với nô tỳ, vậy thì nô tỳ cũng muốn cho nương nương biết, nô tỳ cũng luôn nhớ. Nô tỳ nói, chờ tới một ngàynương nương thật sự sống tốt, nô tỳ sẽ nghe theo sự sắp xếp của nươngnương. Giờ chính là lúc nô tỳ tận lực vì nương nương, huống chi, làmtrắc phi của Tấn Vương, bao nhiêu người mong mà không được. Nô tỳ tớiđó, chắc chắn sẽ không phải chịu ấm ức.” Nàng ta thản nhiên nói từngcâu, từng chữ, ta không nhận ra vẻ buồn bã và do dự.
Đột nhiên ta không nói nên lời. Nếu nàng ta xin ta cho ở lại, có lẽ trong lòng tacòn dễ chịu hơn một chút, nhưng nàng ta lại hiểu ta như thế…
Từlúc Phương Hàm đưa Vãn Lương tới Cảnh Thái cung hầu hạ ta, ta và nàng ta bất giác đã hiểu nhau sâu sắc. Chỉ cần một ánh mắt, một động tác, nàngta đã có thể hiểu được mọi suy nghĩ trong lòng ta, không cần ta phải nói rõ.
Hai người im lặng đứng trong phòng, rất lâu sau ta mới cúi người đỡ nàng ta đứng dậy.
Những lời khác, nàng ta không nói, chỉ hỏi: “Nương nương muốn nô tỳ làm như thế nào?”
Lần này Tấn Vương tới hoàng đô, Hoàng thượng đã ban hôn Quận chúa Bắc Tềcho y, vì thế, dù là ta hay Thái hậu, muốn nói ban thêm một cung tỳ làmtrắc phi cho hắn, về tình về lý đều không thích hợp. Bởi vậy, chuyện này tốt nhất phải để Tấn Vương tự mở lời. Làm sao có thể để chính y mở lờimới là vấn đề khó nhất hiện giờ.
Suy nghĩ một lát, ta lên tiếng:“Ngày mai, khi bản cung tới Hy Ninh cung thỉnh an Thái hậu, Thái hậu sẽtìm lý do để ngươi xuất cung làm việc. Ngày mai không có chuyện gì, TấnVương hẳn sẽ ở dịch quán, hôm nay ngươi đụng phải hắn ta, cứ nói bảncung sai ngươi tới đó thỉnh tội với hắn. Chuyện còn lại phải làm thếnào, tự ngươi xem xét rồi làm.”
Vãn Lương do dự một lát, cuối cùng gật đầu. “Vâng, nô tỳ hiểu rồi!”
Lại nhìn nàng ta một cái, ta quay người đi, nói: “Vậy ngươi về nghỉ sớm đi!”
Song nàng ta vẫn chưa đi ngay, lát sau lại lên tiếng: “Nương nương, nô tỳ cả gan hỏi, Thái hậu muốn nô tỳ theo dõi chuyện gì?”
Đúng vậy, ta thật hồ đồ, chuyện Thái hậu đã giao cho, ta còn chưa nói xong.Nhưng ta không quay lại, chỉ nói: “Giám sát Tấn Vương xem hắn có thực sự trung thành không, còn nữa, không được để quận chúa Bắc Tề sinh con nối dõi cho Tấn Vương.”
Người ở phía sau đáp: “Nô tỳ hiểu, nô tỳ xin cáo lui!”
Thấy Vãn Lương đã ra ngoài, ta mới chậm rãi quay người lại. Để nàng ta tớimột nơi xa như vậy, sau này e là khó gặp lại. Nghĩ tới đây, ta thực sựluyến tiếc, trong lòng cảm thấy khó chịu rồi chậm rãi thu lại ánh mắt.
Hôm sau, khi tới Hy Ninh cung thỉnh an Thái hậu, ta dẫn Vãn Lương tới chobà gặp, Thái hậu chỉ cần một động tác của ta là đã hiểu rõ. Chuyện tròđược dăm ba câu, trước mặt mọi người, Thái hậu đột nhiên nói muốn đưađiểm tâm trong cung tới cho hai vị vương gia. Bà gọi Thiển Nhi, lại tùy ý chỉ vào một cung tỳ ở bên cạnh ta, đương nhiên là Vãn Lương.
Triêu Thần có chút kinh ngạc, chuyện này ta vẫn chưa nói với người khác.
Ra khỏi Hy Ninh cung, ta thấy Thiên Lục đang dìu Thiên Phi đi qua. ThiênPhi mang thai gần năm tháng, bụng tỷ ta đã lộ rõ. Ta lại nhớ tới lời của Thư Quý tần, không khỏi cười một tiếng, bụng của tỷ ta, sao nhìn chẳnggiống bụng giả nhỉ?
“Sao thế? Ngươi cũng nghĩ rốt cuộc đứa bé trong bụng nàng ta có thể sinh ra được không hả?”
Ta kinh ngạc ngoái đầu, thấy Diêu Thục phi đang đứng ngay sau lưng ta màánh mắt lạnh lùng nhìn hai người phía trước trong mắt lóe lên vẻ hậnthù.
Chậm rãi suy xét lời nàng ta vừa nói, quả nhiên nàng ta đãnghi ngờ, nhưng ta càng bội phục nàng ta hơn, lâu như thế mà cũng có thể chịu được.
Ta thản nhiên cười, nói: “Thục phi nương nương đangnói gì thế? Đứa bé của Vinh Phi đương nhiên sẽ được sinh rồi. Chẳng lẽnương nương không nghĩ thế sao?”
Diêu Thục phi cười mỉa. “Dĩnhiên bản cung cũng muốn xem thử, rốt cuộc nàng ta có thể sinh ra đượcthứ gì!” Nói xong, nàng ta sải bước đi về phía trước.
Ta kinh ngạc. Triêu Thần đứng bên nhỏ giọng nói: “Nương nương, chúng ta…”
Sợ gì chứ, đang ở chốn đông người, chi bằng ta cũng tới xem thử. Nghĩ vậy, ta liền vịn tay Triêu Thần đi theo Diêu Thục phi.
Diêu Thục phi cao giọng nói: “Vinh Phi dừng bước!”
Thiên Phi quay đầu lại, Thiên Lục cũng xoay người, nhìn thấy Diêu Thục phi,vội vàng hành lễ. “Tần thiếp xin thỉnh an Thục phi nương nương!”
Trên gương mặt Thiên Phi dường như lộ vẻ không vui nhưng tỷ ta cũng đànhhành lễ. Diêu Thục phi tinh mắt nhanh tay đỡ lấy tỷ ta, nói: “Ôi chao,Vinh Phi đừng hành đại lễ, giờ thân thể của ngươi quý giá như vậy, nếucó chuyện gì, bản cung không gánh nổi trách nhiệm đâu!”
Nghe thấy vậy, trên gương mặt Thiên Phi hiện lên chút đắc ý, nhưng ngoài miệnglại nói: “Nương nương nói như thế chẳng phải khiến tần thiếp tổn thọsao? Giờ trong hậu cung này, còn ai có thể ngang hàng với nương nươngđược chứ?”
Lời của tỷ ta khiến sắc mặt Diêu Thục phi thay đổi,nhưng Diêu Thục phi không tức giận, gượng cười, nói: “Vinh Phi nói đùa,chờ khi đứa bé trong bụng ngươi được sinh ra, ngươi có thể phú quý nhờcon rồi!” Nàng ta nói, vươn tay xoa lên bụng Thiên Phi.
Thiên Lục đứng bên thay đổi sắc mặt, đưa tay cản tay Diêu Thục phi, nói: “Nương nương!”
Diêu Thục phi lườm nàng ta một cái, nói với giọng giận dỗi: “Sao thế, ngươicho rằng bản cung sẽ gây ra điều gì bất lợi cho Vinh Phi à?”
“Tần thiếp không dám!” Thiên Lục cúi đầu, đáp.
Thiên Phi nói: “Tần thiếp may mắn hơn nương nương, ít nhất tần thiếp còn cóthể giữ lại đứa bé trong bụng. Ha, ra ngoài mệt rồi, tần thiếp về cungnghỉ ngơi trước đây!” Tỷ ta liếc mắt nhìn Thiên Lục, nói: “Chúng ta đi!”
Nói xong, tỷ ta không nhìn Diêu Thục phi nữa, cất bước đi tiếp.
Ta cười thầm. Thiên Phi thật là buồn cười, nghĩ rằng mình mang long thailà tài giỏi sao? Dám ăn nói như thế với Diêu Thục phi? Còn đem chuyệnđứa bé ra nói, tỷ ta đúng là không động chuyện gì lại động ngay vàochuyện đó.
Diêu Thục phi tức đến nỗi tái mặt, nặng nề “hừ” mộttiếng, sải bước đi tới. Quyến Nhi vội đi theo nàng ta. Xem ra nàng tasắp không nhịn được nữa rồi. Hành động vừa rồi của Thiên Lục lại choDiêu Thục phi một lý do để hoài nghi. Xung đột lần này giữa nàng ta vàThiên Phi, Quyến Nhi đã để ý đến, sau này, nếu đứa bé của Thiên Phi thật sự xảy ra chuyện bất trắc, đúng như lời Thư Quý tần nói, Thái hậu khótránh khỏi việc sẽ nghi ngờ Diêu Thục phi. Thế thì ta cứ chờ xem mànkịch hay này diễn như thế nào thôi.
Ta nói với Triêu Thần: “Chúng ta cũng về thôi!”
Quay lại Cảnh Thái cung, Phương Hàm thấy chỉ có hai người là ta và TriêuThần về, liền cảm thấy có chút nghi hoặc, hỏi: “Nương nương, Vãn Lươngđâu?”
“À, Thái hậu sai người tới dịch quán, thuận miệng bảo Vãn Lương đi rồi.” Ta hờ hững đáp.
Nghe thấy vậy, Phương Hàm cũng không hỏi nữa, chỉ nói: “Nương nương, hôm nay là mùng Bốn tháng Ba rồi, nghe nói ngày mai quốc quân của Đại Tuyên vàNam Chiếu sẽ tới. Khi ấy Hoàng thượng sẽ đích thân tiếp đón, e là trongcung sẽ yên ắng vài ngày.”
Ta gật đầu, đó là điều đương nhiên, Hạ Hầu Tử Khâm nói sẽ trực tiếp sắp xếp tới Thượng Lâm uyển, ngày mai saukhi nghênh tiếp, hắn sẽ đi thẳng tới đó. Nếu đã muộn, hắn sẽ nghỉ lại ởThượng Lâm uyển một đêm rồi mới về.
Người của Đại Tuyên và NamChiếu cùng tới, vậy còn Bắc Tề? Hoàng đế Bắc Tề vẫn luôn tâm niệm đưaquận chúa sang hòa thân mà, sao bọn họ lại có thể kiên nhẫn như vậy?
Còn vị Hàn Vương mười ba tuổi đã có những chiến công hiển hách trong truyền thuyết kia nữa, ta thật sự muốn được mở mang tầm mắt, rốt cuộc đó lànhân vật như thế nào?
Mùng Chín tháng Ba, ta lại càng chờ mong.
Hôm ấy, Hạ Hầu Tử Khâm không ghé qua Cảnh Thái cung, có lẽ để chuẩn bị cho chuyện ngày hôm sau.
Tới tối, ta mới nghe nói Vãn Lương trở về. Gọi nàng ta vào phòng, ta hỏi: “Thế nào rồi?”
Vãn Lương nói nhỏ: “Khi nô tỳ và Thiển Nhi tới, Tấn Vương đang luận bàn võnghệ cùng Hiển Vương ở trong sân. Khi ấy, nô tỳ cắn răng giả vờ trượtngã, xô về phía trước.”
Ta kinh ngạc, lại nghe nàng ta nói: “Đúng lúc ấy, mũi kiếm của Tấn Vương lướt qua vai áo nô tỳ.”
Ta vội đứng dậy, lúc này mới thấy rõ bên vai áo trái của nàng ta bị kiếm cắt rách, vội đi tới nhìn kĩ. “Vết thương sao rồi?”
Nhưng nàng ta lui lại một bước, lắc đầu nói: “Chỉ bị thương nhẹ, nương nươngkhông cần lo lắng, nô tỳ biết chừng mực mà, mạng của nô tỳ còn phải giữđể tới Tấn Vương phủ.”
Ta sững sờ, Vãn Lương nói tiếp: “Tấn Vương gọi đại phu tới, Thiển Nhi tiện thể mời Hiển Vương rời đi. Khi TấnVương tới xem xét vết thương của nô tỳ, nô tỳ thuận miệng nói, nô tỳchính là cung tỳ hôm qua đụng phải vương gia, không ngờ hôm nay người đã trả đũa nô tỳ rồi.”
Ta nhìn cung tỳ trước mặt, quả nhiên Vãn Lương đã nói như thế.
“Tấn Vương bật cười, nói nếu đã như thế, xem ra vết thương của nô tỳ cũng không nặng.”
Ta buột miệng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Vãn Lương nhìn ta, mở miệng nói: “Khi ra khỏi cửa, Tấn Vương hỏi tên của nô tỳ.”
Trái tim ta đang treo lơ lửng dần được hạ xuống, hít sâu một hơi, ta nói: “Rất tốt! Vãn Lương, ngươi làm tốt lắm!”
Nếu Tấn Vương đã hỏi tên nàng ta, chứng tỏ còn hy vọng y sẽ nhớ nàng ta. Thế thì cứ chờ xem tiếp những ngày sau thôi.
Ta nói với Vãn Lương: “Vất vả cho ngươi rồi, về nghỉ ngơi đi!”
“Vâng!” Nàng ta vâng lời, khi quay người đi ra, đột nhiên quay lại, nói: “Nương nương, Tấn Vương còn nói, nô tỳ không hổ là cung tỳ của người.”
Ta thoáng sững sờ, nhưng Vãn Lương đã đẩy cửa đi ra ngoài từ lâu rồi. Đứng một lát, ta bật cười chán nản, xoay người lên giường đi ngủ.
Cuối cùng cũng tới sáng ngày mùng Năm tháng Ba, ta ngủ dậy mới nghe Triêu Thần nói, hôm nay Thái hậu nói không cần tới thỉnh an.
Ăn xong bữa sáng, lại nghe nói Hạ Hầu Tử Khâm đã đưa Diêu Thục phi xuấtcung. Hậu cung có bao nhiêu nữ tử ngưỡng mộ Diêu Thục phi nhưng ta cũngchẳng cảm thấy thất vọng. Lúc thưởng trà trong sân, ta thuận miệng hỏiVãn Lương: “Vết thương trên người ngươi còn đau không?”
Nàng ta lắc đầu, cười: “Nô tỳ đã nói là vết thương nhẹ rồi, sao nương nương còn nhớ chứ?”
Ta mỉm cười, sao không nhớ chứ, nàng ta đã lấy thân mạo hiểm mà! Ta chỉ hy vọng, Tấn Vương thật sự có thể nhớ tới Vãn Lương. Nếu không thể thayđổi sự thật rằng Vãn Lương phải theo y quay về đất phong, vậy thì tacàng hy vọng, Tấn Vương có thể thực lòng thích nha đầu thông minh này.Ta hy vọng Vãn Lương được hạnh phúc, như vậy, ít nhất ta có thể bù lạinỗi hổ thẹn trong lòng với nàng ta.
Hôm ấy, Hạ Hầu Tử Khâm quảnhiên không hồi cung. Người ở lại Thượng Lâm uyển cùng hắn đương nhiênlà Diêu Thục phi. Ta đột nhiên nhớ tới Thư Cảnh Trình ở Thượng Lâm uyển, không khỏi toát mồ hôi, mong hắn ta đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Lần này, là ta đã lo lắng nhiều. Một đêm ở lại Thượng Lâm uyển chẳng cóchuyện gì xảy ra, nhưng ngày hôm sau hồi cung, ta nghe nói Diêu Thục phi bị nhiễm phong hàn ở Thượng Lâm uyển, khi về cung liền quay lại TrữLương cung nghỉ ngơi.
Ta thật sự có chút kinh ngạc, đang yên đang lành, sao nàng ta lại nhiễm phong hàn được? Tới buổi chiều, lại nghethấy Tường Thụy ở bên ngoài nói, Thái hậu sai người tới gọi ta qua chỗbà.
Ta vội đứng dậy, tới Hy Ninh cung.
Thiển Nhi vẫn dẫn ta tới tận cửa tẩm cung của Thái hậu rồi không đi tiếp nữa.
Ta bước vào, thấy Thái hậu ngồi bên cạnh bàn đợi ta, ta vội hành lễ, rồinghe thấy bà nói: “Thục phi ốm rồi, mai ngươi cùng Hoàng thượng đi tiếpđón Hàn Vương và quận chúa đi!”
Ta giật mình kinh ngạc, nhìn sắcmặt thản nhiên của Thái hậu, lúc này mới biết, hóa ra căn bệnh của DiêuThục phi là do Thái hậu nhúng tay vào.
Nhìn dáng vẻ của ta, Tháihậu khẽ cười, nói: “Nhìn ai gia thế làm gì? Ngươi hãy nhớ kĩ, ngày maikhông được để Hoàng thượng ở một mình với quận chúa kia!” Trong lời nóicủa Thái hậu, ngữ khí dường như được nhấn mạnh thêm. Hóa ra Thái hậu lolắng chuyện ấy.
Ta bước lên, hỏi nhỏ: “Thái hậu, Hoàng thượng đã đồng ý ban hôn quận chúa cho Tấn Vương, người vẫn không an tâm sao?”
Bà mấp máy môi, nói: “Chỉ cần một ngày bọn họ chưa về đất phong, ai giavẫn chưa thể lơ là được. Đàn Phi, ngươi phải hiểu tâm tư của ai gia!”
“Vâng, thần thiếp hiểu!” Ta cúi đầu, đáp. Dĩ nhiên ta biết, Thái hậu vô cùngcẩn trọng, bà làm việc gì cũng không thể để xảy ra sai lầm.
Hai người đang nói chuyện thì nghe bên ngoài có người hô: “Hoàng thượng giá đáo!”
Ta kinh ngạc, Thái hậu cũng ngước nhìn về phía cửa. Chỉ một lát sau đãthấy Hạ Hầu Tử Khâm đi vào. Thấy ta cũng ở đó, hắn hơi ngạc nhiên, rồiquay sang nói với Thái hậu: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!”
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!” Ta cúi người hành lễ với hắn.
Thái hậu cười, nói: “Gần đây bộn bề nhiều việc, sao Hoàng thượng còn rảnh mà tới chỗ ai gia?”
Hắn đi tới ngồi xuống, lại nhìn ta, nói: “Sao Đàn Phi cũng ở đây?” Lông mày hắn hơi chau lại, đưa ánh mắt dò xét nhìn ta.
Ta nhớ khi ấy hắn đã nói, hắn biết Thái hậu không thích ta, giờ thấy tađột nhiên xuất hiện ở Hy Ninh cung, hiển nhiên thấy kỳ lạ.
Ta vừa định mở miệng thì nghe Thái hậu nói: “À, là thế này, không phải ai gianghe nói Thục phi bị ốm sao? Vinh Phi thân thể không tiện, giờ chỉ cóĐàn Phi là thích hợp cùng Hoàng thượng đi nghênh đón Hàn Vương và quậnchúa vào ngày mai, nên ai gia mới sai người gọi Đàn Phi tới đây, nói mấy việc nên chú ý với nàng ta, tránh gây ra chuyện nực cười.”
Hắnsững người một lát rồi mới quay đầu lại. “Trẫm cũng tới vì chuyện này,không ngờ vẫn là mẫu hậu suy nghĩ chu đáo.” Bây giờ hắn mỉm cười với ta.
Thái hậu gật đầu, đáp: “Mấy ngày này Hoàng thượng cũng mệt, ai gia đươngnhiên phải gánh vác giúp Hoàng thượng một chút. Sau này ngươi tấn phonghoàng hậu rồi, những chuyện này, ai gia không phải quản nữa.”
Ta không khỏi nhìn về phía hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn vẫn lãnh đạm, ta không nhận ra sự thay đổi.
Thái hậu lại nói: “Nếu không có chuyện gì nữa thì các ngươi về cả đi, ai gia đi thăm Thục phi một lát.”
Hạ Hầu Tử Khâm đứng dậy, nói: “Vâng, nhi thần xin về trước!” Hắn lại liếc ta một cái, nói: “Nàng đi cùng trẫm!”
Ta vội đáp: “Vậy thần thiếp xin cáo lui!”
Nói xong, đã thấy hắn quay người đi ra ngoài, Thái hậu đưa mắt ra hiệu chota, ta vội vã đuổi theo. Hắn đi rất nhanh, nói là muốn ta đi cùng nhưnglại không đợi ta. Ta thở dài một tiếng rồi xách váy đuổi theo.
Hắn bỗng đứng lại, ta bị bất ngờ, không phản ứng kịp nên đâm thẳng vào hắn. Ta kinh ngạc ngước lên: “Hoàng thượng!”
Hắn quay người, bật cười khe khẽ, kéo tay ta, nói: “Đêm nay nghỉ ngơi sớmmột chút, ngày mai phải dậy sớm.” Hắn vừa nói vừa kéo ta đi về phíatrước.
Đi được vài bước, ta không nén nổi mà nói: “Hoàng thượng,Hoàng đế Bắc Tề không đích thân đến, người cũng có thể không đích thânđi nghênh đón mà!”
Hắn không nhìn ta, chỉ nói: “Nếu bọn họ đưaquận chúa tới hòa thân, trẫm chỉ muốn để bọn họ thấy, trẫm biết dùng lễnghĩa để đối đãi, như thế, trẫm có ban hôn quận chúa cho Tấn Vương,người Bắc Tề càng không thể nói được gì.”
Tâm trạng từ từ đượcthả lỏng, ta thật sự đã nghĩ rằng hắn muốn đích thân nghênh đón bởi muội muội của Phất Hy sắp tới. Ha, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười, ta đã nói với Thái hậu từ lâu rồi, hắn là người cơ trí lại lý trí, thế nênhắn luôn suy nghĩ chu toàn.
“Nàng thấy quyết định của trẫm thế nào?” Hắn đắc ý hỏi ta.
Ta cười, đáp: “Hoàng thượng thánh minh!”
Không ngờ sắc mặt hắn lại trầm xuống, quở trách: “Trẫm không thích nàng học cách nói của hắn!”
Ta bỗng ngẩn người, lát sau mới nhớ ra “hắn” mà Hạ Hầu Tử Khâm nhắc tới là ai. Không khỏi cảm thấy buồn cười, ta xích lại gần hắn, hỏi nhỏ: “Hoàng thượng ghen à?”
Hắn nặng nề “hừ” một tiếng, nói: “Trẫm không thèm!”
Ta cười cười nhưng không nói gì nữa. Ta phát hiện, thói ghen tuông của hắn còn lớn hơn bất cứ ai. Lúc đầu là với tiên sinh của ta, bây giờ lại làvới Tấn Vương. Ta thầm vui sướng, nếu để hắn biết ta sai cung tỳ đi tiếp cận Tấn Vương, vậy thì ta lại được nếm mùi đau khổ rồi!
Ta lèlưỡi, lén liếc hắn một cái, thấy hắn chỉ nhìn về phía trước, vẻ giận dữtrên gương mặt cũng từ từ nhạt đi, liền hít sâu một hơi, hỏi: “Hoàngthượng, người để Hoàng đế Đại Tuyên và Nam Chiếu cùng nghỉ lại ở ThượngLâm uyển thì có thỏa đáng không?”
Hắn liếc nhìn ta, hé môi nói: “Nàng lại muốn nói gì?”
Ta khẽ cười, nói: “Thần thiếp chỉ nghe nói trước đây, khi Đại Tuyên nộiloạn, Hoàng đế Nam Chiếu đã chăm chăm câu kết với bên làm phản hòng xâmchiếm quốc thổ của Đại Tuyên. Người nói xem, lần này hai người bọn họgặp mặt, có phải là kẻ thù nhìn nhau tới tức đỏ con mắt không?”
Hắn khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Trên chính trường làm gì có kẻ thù tuyệt đối? Nàng có biết rằng, sau này Đại Tuyên còn liên thủ với Nam Chiếu không?”
Ta gật đầu, chuyện này đương nhiên ta biết. Hình như sau đó Đại Tuyên cònlấy một nửa quốc thổ của Nam Ô để đổi lấy thứ gì đó từ Nam Chiếu. Cóđiều, những chuyện này ta không rõ lắm, ta chỉ tò mò, Hoàng đế Đại Tuyên thật sự sẽ không ghi thù hận chứ?
Hắn không bàn luận chuyện nàyvới ta nữa. Ta cũng chuyển chủ đề: “Hoàng thượng từng nói với thầnthiếp, muốn lấy con mồi thần thiếp săn được trong buổi đi săn ở ThượngLâm uyển làm quà sinh nhật cho người, nhưng thần thiếp sợ công lực cònquá kém, tới khi ấy chẳng bắn trúng được thứ gì, khiến người ta thấtvọng.” Ta chỉ là luyện bắn cung có một buổi sáng, bảo ta bắn thỏ biếtchạy thì đúng là chuyện khó khăn.
Hắn hơi sững người, dường như không ngờ ta đột nhiên lại nói tới chuyện đó, lát sau mới cười, đáp: “Bắn không chuẩn… cũng được.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn nói vậy là có ý gì.
Hắn lại nói: “Ngày mai có lẽ còn phải ở Thượng Lâm uyển một đêm, hay là trẫm dạy nàng lần nữa?”
Ta sững sờ, đành gật đầu. Hắn nói dạy ta lần nữa, dĩ nhiên là tốt rồi.
Có điều, ta thật sự vẫn muốn có thể bắn chuẩn, chỉ vì trong lòng ta đã cóđối sách với chuyện của Thư Cảnh Trình. Không để y chết, lại có thểkhông làm trái ý của Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu. Đến tận bây giờ ta vẫnkhông hối hận vì đã vứt túi gấm của Thư Quý tần, nhưng mạng sống của Thư Cảnh Trình, ta đã đồng ý với nàng ta thì cũng muốn giữ lời hứa.
“Nghĩ gì thế?” Hắn đột nhiên hỏi.
Ta sực tỉnh, cười đáp: “Đang nghĩ chuyện ngày mai.”
Hắn khẽ “hừ” một tiếng, hỏi: “Có gì mà phải nghĩ ngợi?”
Ta mỉm cười không đáp nhưng hắn cũng không hỏi nhiều. Hai người bất giácđã đi tới cửa Ngự thư phòng, ta thoáng kinh ngạc, định dừng bước nhưnghắn không buông tay, kéo ta vào trong.
Vừa vào phòng, thấy tấuchương trên bàn chất thành núi, ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Hắnnhìn ta một cái, cười nói: “Tấu chương chúc thọ của các nơi, chỉ nhìn là mắt trẫm đã hoa lên.”
Ta hỏi nhỏ: “Hoàng thượng đưa thần thiếp tới đây làm gì?”
Hắn buông tay ta, đi thẳng tới phía trước, ném một quyển tấu chương tớitrước mặt ta. Ta do dự một lát, cuối cùng cũng bước tới, mở ra. Hóa ralà tấu chương của Cố đại nhân.
Ta đọc lướt qua, bỗng nghe thấy Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Cách nghĩ của hai cha con bọn họ đúng là khác nhau.”
Đó là điều tất nhiên, Cố đại nhân nịnh bợ, Khanh Hằng chính trực. Thậtkhông ngờ, đến giờ mà Cố đại nhân còn khen quyết định đi săn mùa xuâncủa Hạ Hầu Tử Khâm là sáng suốt, thật ra trong lòng ông ta cũng khôngphải không biết, có điều ông ta muốn nịnh bợ. Trên tấu chương còn nhắctới việc Cố Khanh Hằng góp ý kiến, còn nói mong Hạ Hầu Tử Khâm bỏ quacho Cố Khanh Hằng. Ha, đúng là mỉa mai!
Hắn lại nói: “Cố Khanh Hằng… quả thật không tồi!”
Câu nói này thoát ra khỏi miệng hắn, thật đúng là hiếm có. Ta vui mừng nói: “Hoàng thượng định dùng huynh ấy sao?”
Hắn lườm ta một cái nhưng cũng không nổi giận, chỉ nói: “Bây giờ vẫn chưa có chức vị nào phù hợp với hắn.”
Ta rảo bước đi tới, buột miệng hỏi: “Nếu có, liệu Hoàng thượng có biết trọng dụng huynh ấy không?”
Hắn sững người, cười mỉa, nói: “Sao thế, nàng muốn xin chức cho hắn ta à?”
Ta cũng cười. “Hoàng thượng là người thông minh như thế, sao có thể để thần thiếp muốn làm gì thì làm chứ?”
Hắn khẽ “hừ” một tiếng, không nói gì.
Một lúc sau, Lý công công ở bên ngoài hô: “Hoàng thượng, Tấn Vương cầu kiến!”
Theo phản xạ, hắn ngước nhìn ra ngoài, ta cũng có chút kinh ngạc, hắn liếc ta một cái, nói: “Nàng về trước đi!”
Do dự giây lát, cuối cùng ta cũng đứng dậy, cáo lui.
Đi ra ngoài, Tấn Vương thấy ta bước ra, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, lui lại nửa bước, nói: “Nương nương!”
Ta không khỏi có chút ngượng ngùng, liệu y có cho rằng ta can thiệp vàochính sự không? Khẽ cười với y, ta lại đi về phía trước. Vãn Lương bướctới đỡ ta, ta lặng lẽ đưa mắt nhìn Tấn Vương, quả nhiên y vẫn ngoái lạinhìn. Là nhìn Vãn Lương phải không?
Ta thầm bật cười.
Vềthẳng Cảnh Thái cung, buổi tối Hạ Hầu Tử Khâm không ghé qua. Ta độtnhiên nhớ ra hôm nay ở Ngự thư phòng, tuy hắn không nói rõ nhưng ta cũng hiểu được ý của hắn, nếu có chức quan thích hợp, hắn sẵn lòng trọngdụng Cố Khanh Hằng.
Mà chức quan ấy, ta nghĩ mình đã giúp huynhấy chọn được rồi. Nhưng khi còn nhỏ, ta chưa bao giờ nghĩ Cố Khanh Hằngsẽ đi theo con đường làm quan. Ta khẽ lắc đầu, huynh ấy vì ta mà cam tâm tình nguyện vào triều, còn ta cũng sẵn lòng mưu cầu một chức quan chohuynh ấy.
Ngày mùng Bảy tháng Ba, người của Bắc Tề cuối cùng cũng tới.
Khi ta trang điểm lộng lẫy bước ra, đúng lúc nhìn thấy Thiên Lục từ phíaxa. Nàng ta đứng đó cùng Cúc Vận, nhìn ta, khóe miệng để lộ một nụ cườikhó nắm bắt, giống như mỉa mai, lại như căm hận.
Vãn Lương đã vén rèm kiệu, ta thu lại ánh mắt, ngồi vào trong loan kiệu.
Loan kiệu đi rất nhanh, nơi cửa hoàng cung, ngự giá của Hạ Hầu Tử Khâm đãchờ từ lâu. Ta còn nhìn thấy ngựa của Cố Khanh Hằng đứng hàng đầu tiên,huynh ấy quay lưng về phía ta, cũng không quay đầu lại, nhưng nhìn thấyhuynh ấy, ta thấy rất an tâm.
Ta đi lên, cũng như lần trước xuấtcung, để Hạ Hầu Tử Khâm kéo lên ngự giá. Đội ngũ chậm rãi khởi hành, khi tới cổng hoàng thành, mặt trời đã lên rất cao. Thời tiết mấy ngày naycàng lúc càng nóng, đưa mắt nhìn người ngồi bên cạnh, ta còn nhớ khi ấy, ta ra ngoài cùng hắn, thời tiết vẫn rất lạnh, Lý công công còn mang áolông chồn cho hắn mặc. Chớp mắt đã sắp phải mặc áo mỏng, thời gian quảthực trôi qua rất nhanh.
Đang nghĩ tới, bỗng nghe thấy giọng Lý công công gấp gáp truyền vào ngự giá: “Hoàng thượng, tới rồi, tới rồi!”
Không biết tại sao, ta bỗng thấy căng thẳng. Người ở bên đã đứng dậy, đi ra ngoài. Ta do dự một lát, vội đứng dậy, đi theo.
Ta đứng bên cạnh hắn, ngước mắt nhìn theo. Cách đó rất xa, chỉ có thểloáng thoáng trông thấy một đội ngũ dài vô cùng. Đi đầu đội ngũ là mộtngười cưỡi con ngựa cao to, y phục trắng như tuyết bỗng trở nên lóa mắtdưới ánh mặt trời… Phía sau y là hai chữ “Bắc Tề” rất lớn đề trên lá cờđang phấp phới bay cao, khiến ta đột nhiên cảm thấy hoảng hốt…
Phía sau nữa là một chiếc xe ngựa lộng lẫy. Ta biết, người ngồi trong đó làquận chúa tới hòa thân với thiên triều, muội muội của Phất Hy…