Tiểu nhi tử qua đời vẫn luôn là vết sẹo trong lòng lão thái gia, nghe vậy ông lập tức bật dậy, vỗ giường trách cứ nói: “Ngươi lại tới nói bừa cái gì vậy?! Lão tam không còn nữa nhưng ta chưa chết đâu! Chẳng lẽ hắn không còn, liền mặc kệ con của hắn?”.
Chu thị vội cười làm lành nói bản thân sai rồi, lão thái thái nhanh chóng thuận khí cho ông, ông mới nói tiếp: “Ngươi cũng đừng cảm thấy ta thiên vị, nói thật với ngươi vậy, học phí của Lâm ca nhi là do chính tam phòng bỏ ra, phụ thân nàng lúc còn tại thể dù sao cũng là tiên sinh dạy học, trong nhà dành dụm được không ít. Cho nên ngươi cũng đừng nhìn chằm chằm chuyện này nữa, nên làm gì thì làm đi!”.
Chu thị càng không tin lời này, trước chưa nói nàng biết tam phòng có bao nhiêu, chỉ mới nói vừa rồi Khương Đào đầu tiên là vô cùng cao hứng, sau thấy nàng liền hoảng loạn chột dạ, nếu giống như lão gia nói, sao nàng có thể như vậy?
“Tam phòng đương nhiên có chút tiền nhưng đọc sách cũng không phải chuyện một hai năm, có thể còn học tới mười năm, số tiền dành dụm đó làm sao có thể chống đỡ lâu như vậy được?”
Khương lão thái gia phiền không muốn nói, nằm xuống xong trở mình, trực tiếp đưa lưng về phía Chu thị.
Lão thái thái cũng sợ lão thái gia tức giận quá nhiều, không tốt cho thân thể nên mở miệng nói: “Ngươi không cần nhọc lòng như vậy. Nay cũng đã muộn rồi, cha ngươi mệt mỏi, ngươi đi về trước đi”.
Lúc này Chu thị mới không có cách nào khác, chỉ đành uể oải rời đi.
Chờ nàng đi rồi, lão thái gia liền nói: “Hai người đó sống tới từng đó tuổi rồi còn không hiểu chuyện bằng A Đào”.
Sau sự kiện ở ngôi miếu, Khương lão thái gia luôn rất áy náy với Khương Đào, sau khi về thấy nàng rất bình thản, cũng không có oán hận, càng làm ông cảm thấy mấy năm nay đã bạc đãi cô cháu gái này rất nhiều. Gần đây, biểu hiện của Khương Đào rất tốt, ngoan ngoãn đính hôn, lại vâng lời định ra hôn kỳ không nói, trước khi Chu thị đi vào, Khương Đào tới nói qua năm muốn đem Lâm ca nhi tới chỗ cử nhân đọc sách, nói là cha hắn khi còn sống từng nói qua, xem như là một cọc tâm nguyện của hắn.
Lão thái gia vừa nghe là tâm nguyện của tiểu nhi từ, đương nhiên không có gì không đồng ý, nói con không cần lo chuyện tiền bạc, để đó ông lo.
Khương Đào lại nói không cần, nói gia nãi tích cóp được cũng không dễ dàng, không có chuyện lớn tuổi còn không hưởng phúc, còn vì chuyện tiền bạc phát sầu. Thời điểm cha mẹ còn sống, có để lại một chút coi như phí nhập học của Lâm ca nhi, có thể duy trì một thời gian, tuy sau nàng phải gả đi nhưng cũng sẽ quan tâm tới hai đệ đệ, nàng có thêu thùa lấy tiền, đây là biện pháp tốt nhất nàng có thể nghĩ tới, chỉ là vất vả một chút thôi.
Trước Khương Đào bán bình thêu, lén lút giao một phần tới chỗ của lão thái thái. Cho nên lão thái gia và lão thái thái cũng biết nàng được tiên nhân dạy bảo trong mộng. Chỉ là Khương Đào nói tiên nhân dặn việc này không được nói tỉ mỉ, nên hai ông bà cũng không có đề cập trước mặt người khác.
Đồng thời, hai người cũng thấy Khương Đào thực sự rất vất vả. Nàng bận tới độ cơm không ăn được, qua hai ngày liền tiều tụy đi rất nhiều, nghỉ ngơi cho tới hôm nay người vẫn rất gầy.
Sau khi Khương Đào nói về sau nàng sẽ lo phí nhập học cho Khương Lâm, lại hơi nhút nhát nói: “Hai bá nương còn chưa biết con có thể kiếm tiền, nếu là các nàng biết… Con sợ bọn họ đối với A Lâm không tốt”.
Khương lão thái gia lập tức đập bàn nói bọn họ dám!
Nhưng hắn cũng biết suy nghĩ của Khương Đào không phải dư thừa, hôm nay đại phòng có ý đồ hạ dược Khương Dương bày ngay trước mắt còn đâu!
Lão thái thái nghe xong cũng thấy không đành lòng, nói: “A Đào con đừng sợ, chỉ cần ta và gia gia con còn đây một ngày, Dương ca nhi khẳng định sẽ không xảy ra chuyện. Chuyện này chúng ta đã biết, cũng sẽ không để bọn họ biết chuyện con thêu thùa, sẽ không để các nàng có ý nghĩ dư thừa nữa”.
Lúc này Khương Đào mới cười rộ lên, nói không quấy rầy gia nãi nghỉ ngơi nữa, con về phòng trước.
Cho nên khó trách lúc này Khương lão thái gia lại nói hai phòng không bằng được một người cháu gái là Khương Đào.
Khương lão thái gia đập bàn ở trong phòng mà Khương Đào và Khương Dương ở nhà chính của tam phòng còn nghe được.
Khương Đào vừa thêu vừa nói với Khương Dương: “Đệ xem, nhị bá nương không phải cũng rất nóng nảy sao?”.
Khương Dương đau khổ nhai rễ của nhân sâm nhưng nghĩ tới là tỷ tỷ mua cho hắn nên dù đầu lưỡi có tê rần vì đắng cũng không nỡ nhổ ra.
Khương Đào thấy hắn như vậy liền dừng lại cười, nói rằng đệ ăn chậm một chút, dù sao đại bá nương đã tin là đệ ăn nhân sâm rồi, thừa một cái rễ cũng không sao đâu.
Khương Dương nói không cần, sau đó cau mày nuốt cái rễ xuống.
Khương Lâm tuy không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì nhưng vẫn dính bên người Khương Đào, lôi kéo vạt áo nàng mong được khen ngợi, “Tỷ tỷ thấy A Lâm có thông mình không, tỷ nói chờ nhị bá nương bọn họ hỏi ba lần đệ mới nói nên đệ đã cẩn thận nhẩm đếm đó”.
“ A Lâm giỏi quá!” Khương Đào vươn tay xoa đầu Khương Lâm.
Kỳ thật nàng không muốn liên lụy tới Khương Lâm nhưng không còn cách nào khác, nhị phòng Chu thị để ý nhất chính là tiểu nhi tử Khương Kiệt, sợ là lại đã thiên vị Khương Dương lại thiên vị thêm cả Khương Lâm. Tuy vậy nàng cũng nghĩ đủ biện pháp rồi, cũng không có để cho Khương Lâm nói dối mà là muốn cho Chu thị hiểu lầm họ đang nói dối mà thôi.
“Sau đó chúng ta nên làm gì?” Khương Dương cầm nước ấm súc miệng, vừa hỏi: “Hai bá nương nóng nảy như vậy nhưng vẫn sợ hãi gia nãi, chỉ sợ là như vậy thì các nàng sẽ không quậy lên đòi phân nhà”.
Khương Đào rũ mắt xuống không nói tiếp, kỳ thật nàng đã nghĩ kỹ biện pháp rồi. Vẫn là lấy chuyện lão thái gia cùng lão thái thái thiên vị Khương Dương làm tiền đề. Nay đã khiến hai bá nương hiểu lầm hai người họ, còn muốn làm nữa mà nói, tình cảm của Khương Dương với hai ông bà rất sâu sắc, nhìn bọn họ liên tiếp bị người khác hiểu lầm, sợ hắn sẽ khó chịu trong lòng.
Cho nên Khương Đào nói không vội, dù sao nàng còn một tháng nữa mới xuất giá, hiện giờ hai bá nương đã hoài nghi trong lòng rồi, chỉ còn chờ một cơ hội nữa thôi.
Nhưng Khương Đào có nằm mơ cũng không nghĩ tới, nàng không vội trù tính, cơ hội lại dâng tới tận cửa rồi!
Chút tâm hự của edit: Đã nói là hai chương 1 ngày thì sẽ là hai chương 1 ngày, tuy vậy dạo này tui bận học quá trời nên có khả năng tui ko đăng chương đúng hôm được nhưng nợ bao nhiêu thì tui trả lại hết. Không có ngừng đăng đâu nha!