Hình Lệ không kiếm được tiền từ cô, có điều phát hiện sau khi Tạ Âm Lâu thay quần áo xong sẽ về nhà tổ của nhà họ Tạ một chuyến, bèn xung phong nhận việc: “Cô Tạ, để tôi lái xe đưa cô về, nghe nói nhà tổ nhà họ Tạ là nhà cổ, đến giường trong nhà cũng dùng gỗ lim vàng có giá trị cực đắt trên thị trường, tôi có thể đi tham quan được không?”
Lời đồn được truyền ra rất hoa mỹ, Tạ Âm Lâu mỉm cười bác bỏ tin đồn: “Trong nhà họ Tạ đúng là dùng vài món đồ cổ trang trí, có điều không đáng giá đến mức đó.”
Nếu Hình Lệ muốn tham quan, Tạ Âm Lâu cũng ngầm đồng ý dẫn cô ấy đi theo, sau khi hai người thương lượng xong thì đi ra cửa.
Hình Lệ dẫm lên giày cao gót, cười lấy lòng với Phó Dung Dữ từ đầu đến cuối luôn im lặng kiệm lời: “Phó tổng, đưa cô Tạ về nhà cần phải nở mày nở mặt chứ, anh cho tôi mượn xe đi.”
Phó Dung Dữ không thèm nhấc mí mắt, ném chìa khóa xe cho Hình Lệ, anh cũng ngầm đồng ý: “Xe và người, tôi muốn nhìn thấy trước bảy giờ.”
…
Xe chuyên dụng của Phó Dung Dữ đỗ dưới gara ngầm của biệt thự, ngày thường Hình Lệ ngứa tay muốn lái nó từ lâu rồi, lần này nhờ có Tạ Âm Lâu, vừa hay có thể đi cho đã ghiền, lộ trình đến nhà họ Tạ chỉ mất có mười phút, thế mà cô ấy lại đi cả nửa vòng Tứ Thành.
Trên xe, cô ấy từ từ đóng cửa xe lại, gió lập tức ngừng thổi, trong bầu không khí yên tĩnh, đột nhiên cô ấy nghe thấy Tạ Âm Lâu hỏi: “Cô làm ở Phó thị mấy năm rồi?”
Hình Lệ giảm tốc độ, hơi nghiêng đầu nói: “Năm nhất đại học tôi vừa học vừa làm, được vào tập đoàn Phó thị làm nhân viên lễ tân.”
“Vậy chỉ mới vài năm.” Tạ Âm Lâu còn tưởng rằng Hình Lệ thân thiết với hai anh em nhà họ Phó là bởi vì quen biết từ nhỏ, thì ra cô nghĩ sai rồi, sau đó hỏi tiếp: “Trước giờ chỉ có hai anh em Phó Dung Dữ sống nương tựa nhau sao?”
“Trên mạng thì nói vậy đấy.”
Hình Lệ hiếm khi trở nên nghiêm túc, bình tĩnh đáp: “Mấy năm trước còn một ông nội ốm yếu bệnh tật, hình như đàn ông trong nhà họ đều bị thần bệnh quấn lấy, cơ thể của già trẻ lớn bé giống như người hút bệnh vậy.”
Mấy năm trước là ông nội, sau đó ông nội không chịu nổi mà qua đời, lại đến lượt Phó Dung Hồi bị bệnh.
Tạ Âm Lâu mất một lúc lâu mới tiêu hóa được những lời này, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh vuốt vòng ngọc lành lạnh, khẽ nói: “Vậy ba của họ thì sao?”
Trong mắt Hình Lệ lóe lên tia lạnh: “Bệnh chết rồi.”
Tạ Âm Lâu không hỏi nữa, khung cảnh ngoài cửa sổ đã dần trở nên quen thuộc, đã đến nhà họ Tạ.
Dù sao thì đây cũng là xe chuyên dùng của Phó Dung Dữ, nhất định là không hiếm khi xuất hiện ở những buổi tụ họp, vì thế cô nói Hình Lệ đỗ xe ở bên ngoài, hai người sóng vai đi vào biệt thự.
Dọc theo đường đi Hình Lệ hận không thể cầm điện thoại chụp ảnh, sau khi đi qua khoảng sân rộng rãi, cô ấy chỉ vào một cây hoa trong gốc: “Đây có phải là giống hoa quý hiếm mà nhà giàu các cô thích trồng nhất không?”
Tạ Âm Lâu đi qua nhìn thử, ngẫm lại rồi nói: “Đây là cây vẹo cổ do hồi chú hai tôi còn trẻ đi leo núi… đào về.”
Hình Lệ thả điện thoại xuống: “Hèn gì tôi thấy tạo hình độc đáo như vậy.”
Tạ Âm Lâu dắt cô ấy tham quan xong rồi lập tức đi lên phòng sách của ba.
Còn Hình Lệ rất có ánh mắt, không đi theo sau, tiếp tục thưởng thức cây vẹo cổ trong sân lộ thiên.
Tạ Âm Lâu nhớ rõ những món đồ của cô hồi còn nhỏ, nhất là ảnh chụp, mẹ rất hay để nó trong ngăn kéo kệ sách của ba. Cô đi vào, đẩy cửa sổ dày nặng lên rồi mở đèn bàn làm việc, ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi, bàn tay trắng nõn chạm phải khung ảnh bằng gỗ tinh xảo.
Tạ Âm Lâu cầm lấy, đây là ảnh chụp của cô và mẹ, khung cảnh là bên miệng giếng nhà thờ tổ tiên. Dưới bóng cây mùa hạ, khi ấy mẹ còn trẻ, bà mặc bộ sườn xám màu xanh xinh đẹp, ngồi trên ghế quý phi ôm cô.
Lúc đó hiển nhiên cô còn rất non nớt, khuôn mặt nhỏ cười rộ có chút đáng yêu, cái nắng mùa hạ chói chang ngược lại làm cho làn da cô trắng nõn như quả vải lột vỏ.
Góc bên phải phía dưới viết thời gian chụp, là năm cô bảy tuổi.
Tạ Âm Lâu nhìn một lúc lâu rồi đặt cuốn album vào lại đúng vị trí, giả vờ như không bị chạm vào.
Cô xoay người, ngựa quen đường cũ tìm trong ngăn kéo của kệ sách trên vách tường nào đó, tìm thấy được mấy quyển album thật dày, ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của mấy chị em nhà họ Tạ đều nằm trong này, được cất giữ rất cẩn thận.
Tạ Âm Lâu lặng lẽ cầm lấy cuốn có in hoa tường vi, có hơi nặng, vì thế cô ôm vào trong lòng.
Khoảng mười phút sau.
Cô xuống lầu quay lại phòng khách, đúng lúc nhìn thấy Hình Lệ ngồi vô cùng đoan trang trên sô pha, khó cho cô ấy mặc chiếc váy đen cạp cao để lộ ngực to eo thon, bất kể điều chỉnh tư thế ngồi thế nào cũng giãy giụa vô ích.
Tạ Âm Lâu cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Thư ký Hình, cô sao vậy?”
Hình Lệ đã ngồi thẳng lưng được một lúc lâu, mặt lộ vẻ rụt rè: “Mười phút trước, có một người đàn ông trẻ tuổi rất giống ba cô đi qua trước mặt tôi, không biết đó là cậu em trai nào của cô.”
Tạ Âm Lâu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tạ Thầm Ngạn?”
Hình Lệ: “Thì ra cậu ta tên là vậy. Cậu ta chủ động bắt chuyện với tôi, nhưng tôi lại ngại quá không dám nói.”
“Cậu ấy chủ động bắt chuyện với cô?”
“Đúng vậy… Hỏi tôi là ai, suýt nữa là đã bảo quản gia đuổi tôi ra ngoài.” Hình Lệ nhớ lại cảnh tượng mạo hiểm vừa nãy, kéo dài giọng đầy lười nhác: “Tôi nói cô ở phòng sách… Còn tôi đi theo cô về lấy đồ, em trai cô mới dắt tôi đến đây ngồi.”
Tạ Âm Lâu bước qua, nhân tiện mở album ảnh chỉ cho Hình Lệ, nói: “Lần này cô không gặp may rồi, nếu gặp phải một cậu em trai khác của tôi, cậu ấy sẽ nhiệt tình lấy một chai rượu từ trong hầm cất trữ của ba tôi mời cô uống. Còn người này ấy à, không dễ dây vào, chúng ta nên đi nhanh thì hơn.”.
||||| Truyện đề cử: Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em |||||
——
Không chờ Tạ Thầm Ngạn kịp xuống lầu, Tạ Âm Lâu đã dắt Hình Lệ ra khỏi nhà tổ nhà họ Tạ.
Trước khi lên xe cô còn nghiêng sườn mặt xinh đẹp nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì, trông hơi thất thần, Hình Lệ ngồi bên cạnh thắt dây an toàn xong, hỏi: “Còn quên lấy gì sao?”
Tạ Âm Lâu nhìn vị trí đỗ xe, rồi lại nhìn cổng chính nhà họ Tạ: “Tạ Thầm Ngạn trở về… Có phải sẽ đi ngang qua đây không?”
“Chỉ cần em trai cô không ngồi máy bay tư nhân về, nhất định phải đi qua con đường này.” Hình Lệ nói xong thì khởi động xe, lần này cô ấy thấy thời gian không còn sớm, cũng không dám lái chiếc xe kiêu ngạo này đi nửa vòng thành phố nữa, ngoan ngoãn về lại biệt thự.
Tạ Âm Lâu không hỏi gì nữa, ngồi trên trên xe cũng không lật album thời thơ ấu ra xem.
Lúc về đến biệt thự thì rất ồn ào, đoàn thư ký của Phó Dung Dữ vẫn còn vài người khác, mọi người đều biết cô, nhưng không ai dám nói nhiều, ngày nào cũng chỉ biết dùng ánh mắt mờ mịt khó hiểu nhìn cô.
Tạ Âm Lâu lễ phép chào hỏi mọi người, cầm lấy album trên tay Hình Lệ rồi quay người đi lên lầu.
So với dưới lầu, trong phòng ngủ có vẻ im lặng hơn một chút.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm dần che lấp, lụa trắng lặng lẽ rũ xuống trước cửa kính trong suốt, đèn bật sáng, Tạ Âm Lâu ngồi xếp bằng dưới đất, bên cạnh đặt ba cuốn album tường vi thật dày, còn cô thì cầm một quyển lên.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng dưng
vang lên tiếng động cực khẽ, ngay sau đó, Phó Dung Dữ bưng ly sữa bò vào trong.
Anh không ở dưới tầng bàn chuyện với các thư ký mà đi tìm cô, ánh mắt u ám rơi xuống những cuốn album trên mặt đất, đầu ngón tay trắng nõn của Tạ Âm Lâu đang định lật ra…
Thấy anh đi vào, cô khẽ nâng đôi mắt ngập nước đen nhánh ngơ ngác nhìn anh.
Phó Dung Dữ cất bước đi đến trước mặt cô, đồng thời đưa ly sữa bò qua, hai ngón tay thon dài vô cùng tự nhiên đè lại cuốn album mà cô sắp mở ra, giọng điệu bình tĩnh: “Tối nay tôi nấu cá, xuống dưới ăn chút không?”
Một góc giấy cứng của album trượt xuống theo đầu ngón tay trắng nõn của cô, có hơi nặng.
Tạ Âm Lâu quay đầu nhìn anh, nói: “Không vội ăn.”
Cô định tiếp tục lật album, Phó Dung Dữ lại dùng hai ngón tay đè lại, ánh mắt chăm chú nhìn sườn mặt hoàn mỹ của cô, giữa đôi mỏng thốt ra từng lời từng chữ: “Âm Lâu, tôi muốn làm tình với em.”
“Hả?”
—Hết chương 32–