Cộp! Cộp! Cộp!
Tiếng bước chân của Dương Thanh giống như tiếng gọi của thần chết, khiến gã bảo kê đó càng sợ hãi hơn.
“Rầm!”
Thấy gã ta sắp tắt thở rồi, Mã Siêu mới vung tay lên, quăng gã ta bay xa bảy tám mét, rồi đập vào cột đá trong đại sảnh.
“Bây giờ, mày có thể dẫn chúng tao đi gặp Hùng Vĩ rồi chứ?”, Dương Thanh bước từng bước về phía gã ta, anh nhìn gã ta từ trên cao hỏi.
Gã ta run lẩy bẩy, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi, chẳng phải nhà họ Tần chỉ là một gia tộc nhỏ đang suy tàn sao? Tại sao chỉ là một cô gái bị gia tộc ruồng bỏ, lại có cao thủ bậc này tới bảo vệ chứ?
“Để, để em dẫn hai anh đi tới đó”, thấy Dương Thanh sắp đi tới đây, gã bảo kê đó cố nén cơn đau trên người, rồi gấp gáp bò dậy nói.
Lúc này Tần Phi mới chạy tới đại sảnh, nhưng lại không nhìn thấy cảnh tượng Dương Thanh bị một nhóm người giẫm đạp ở dưới sàn như trong tưởng tượng, mà chỉ nhìn thấy vẻ khiếp sợ vẫn chưa tan biến trong mắt mấy nhân viên đó.
Trong phòng tổng thống xa hoa trên tầng cao nhất của Dinh Thự Số Một.
Tần Y vừa được hai nhân viên nữ lau sạch vết nôn trên người, lúc này trên người cô ta đang mặc một chiếc váy ngủ màu hồng phấn, nằm trên một chiếc giường rộng lớn.
Đến bây giờ, cô ta vẫn chưa tỉnh lại, mà thoải mái nằm trên chiếc giường vừa rộng lớn vừa êm ái, không hề nhận ra rằng nguy hiểm sắp ập tới.
Mà bên giường đã đặt sẵn một máy quay phim.
Tần Y vốn là một cô gái rất xinh đẹp, bây giờ lại đang say khướt, lười biếng nằm trên giường, nên càng toát ra một hương vị rất khác.
Hùng Vĩ chỉ mặc một chiếc quần đùi, nhìn cô gái đang nằm trên giường với ánh mắt thèm khát.
“Tần Phi thật sự đã tặng cho ông đây một món quà lớn!”
Hùng Vĩ cười nói, rồi đi về phía Tần Y: “Bé ngoan, anh tới rồi đây!”
Gã bỗng nhào về phía cô ta.
“Rầm!”
Nhưng đúng lúc này, một tiếng động rất lớn bỗng vang lên, cửa chống trộm có giá trị không hề nhỏ đổ rầm xuống sàn.
Cảnh tượng này khiến gã bảo kê to con dẫn hai người lên đây sợ đến mức đờ đẫn.
Chỉ tung một đạp đã đá bay cửa chống trộm phòng tổng thống, đây có còn là sức mạnh của con người nữa không?
Hùng Vĩ đang định hành động thì bị dọa đến mức mềm nhũn, gã nhìn hai người đang đứng trước cửa, khuôn mặt bỗng trở nên hung tợn: “Cút ra ngoài!”
Gã vẫn chưa ý thức được kết cục của mình, còn ngây thơ nghĩ rằng nơi này là địa bàn của mình, nên không ai có thể động đến gã.
Dương Thanh nhìn lướt qua căn phòng, thấy Tần Y đang mặc váy ngủ, đến giờ cô ta vẫn chưa tỉnh lại.
Sau đó anh lại thấy Hùng Vĩ vẫn đang mặc một chiếc quần trong, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tần Y vẫn chưa bị hắn chà đạp.
“May là mày chưa chạm vào cô ấy”, Dương Thanh bình tĩnh nói.
Hùng Vĩ tiện tay cầm khăn tắm quấn quanh hông, trong nháy mắt sát khí bỗng tản ra khắp phòng, gã nhìn chằm chằm Dương Thanh bằng ánh mắt hung ác: “Mày dám gây sự ở đây, còn dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây nữa, phải nói là trong nhiều năm qua, tao chưa từng thấy thằng oắt nào ngông cuồng như mày cả”.
Dương Thanh khẽ híp mắt lại, Mã Siêu đã bước lên phía trước, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Tên bảo kê to con đứng trước cửa đã sợ đến mức không dám hó hé.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Tiếng vỗ tay của Hùng Vĩ vừa dứt, mười mấy bóng người xông vào phòng, chẳng mấy chốc đã bao vây Dương Thanh và Mã Siêu.
“Hôm nay tâm trạng ông đây đang vui, thấy hai đứa mày đang ở độ nghé con không sợ hổ, nên chỉ cần hai chúng mày tự phế hai tay của mình, tao sẽ để chúng mày rời khỏi đây”, Hùng Vĩ ung dung nói, rồi ngồi xuống ghế sofa cao cấp ở bên cạnh.
“Tự phế hai tay của mình sao?”
Dương Thanh nhìn lướt qua mười mấy người đang bao vây mình, rồi đột nhiên cười khẽ: “Mã Siêu, cậu phế hai tay của tất cả bọn chúng đi”.
“Vâng, anh Thanh!”
Vừa dứt lời, bóng dáng Mã Siêu đã biến mất.
Đến khi anh ta xuất hiện, tay anh ta đã túm lấy cánh tay của một tên bảo kê.
“Răng rắc!”
Hai tiếng gãy xương giòn tan đột ngột vang lên một cách cực kỳ rõ ràng trong căn phòng tổng thống rộng lớn lại yên tĩnh này.
“Á…”
Tiếp sau đó, tên bảo kê bị gãy tay đó đau khổ kêu la thảm thiết, tiếng hét vang vọng khắp căn phòng.
Hùng Vĩ vừa mới châm một điếu xì gà Cuba liền đứng bật dậy, xì gà trong tay cũng rơi xuống sàn, gã trợn trừng mắt, ánh mắt đầy vẻ không dám tin.
Mấy tên bảo kê khác cũng sợ đến chết lặng.
“Ngu ngốc, mấy người đừng nhắm mắt, mở mắt ra nhìn cho rõ đây”, Mã Siêu bỗng xoay người, nở nụ cười tàn nhẫn với Hùng Vĩ đang ngạc nhiên đến đờ đẫn kia.
Anh ta vừa dứt lời lại vụt biến mất, sau khi luồng lách qua mười mấy tên bảo kê, mỗi khi anh ta dừng lại, ở đó sẽ phát ra hai tiếng gãy xương giòn giã.
Ra tay đơn giản thô bạo, nhanh gọn lại dứt khoát, chỉ dùng hai chiêu để giải quyết một người.
Trong mấy giây ngắn ngủi, cả đám bảo kê đều bị gãy hai cánh tay, chỉ còn lại tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp phòng.
Hùng Vĩ nuốt nước bọt, cơ thể không khỏi run lên.
Gã đã lăn lộn trong thế giới ngầm ở Giang Hải bao nhiêu năm qua, cũng từng trải qua cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao, nhưng chưa từng sợ hãi như lúc này.
“Anh Hùng, sao anh vẫn chưa gửi clip cho tôi thế?”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên ở bên ngoài.
Một giây sau, Tần Phi xuất hiện trước cửa phòng tổng thống.
Lúc anh ta nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, hai chân anh ta mềm nhũn, ngồi bệch xuống sàn.
– —————————
.