Phán Phán ở trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng lăn vào lòng Cố Niệm, mặt chạm vào ngực cô, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cọ cọ, tay cũng không tự giác ôm lấy mẹ sờ tới sờ lui, khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cục có chút thỏa mãn.
“Xấu hổ chưa kìa?” Cố Niệm rút ra bàn tay nhỏ bé ra, “Về nhà thôi.”
Phán Phán mím miệng, tay lại chỉ chỉ trên tường, “Mẹ, đó là mẹ.”
Cố niệm lại nhìn bức ảnh kia, nhất thời trong lòng dâng lên một ngọn lửa. Lửa giận bốn năm hoàn hoàn toàn bộc phát. Cô cầm khung ảnh sắc mặt có chút điên cuồng, rất nhanh lấy ảnh chụp ra.
Động tác trên tay không có một chút do dự, “xoẹt” một tiếng, cứ như vậy bức ảnh chậm rãi biến thành từng mẩu giấy nhỏ vương vãi khắp sàn.
Khóe miệng Cố Niệm xuất hiện nụ cười lạnh.
Phán Phán khó hiểu nhìn, cặp mắt mở to.
Mà bên ngoài, Tống Hoài Thừa nhìn một chiếc váy liền màu hồng nhạt, anh nghĩ Phán Phán hẳn là sẽ thích.
Mà khi anh đến gần phòng ngủ, thời gian tựa như yên lặng. Bức ảnh kia không còn nữa, mặt tường trống rỗng, mà trên sàn chỉ còn lại có đầy những mảnh vụn nhỏ. Tống Hoài Thừa nắm chặt tay thành nắm đấm, mi tâm cũng nhăn lại.
Cố Niệm chậm rãi xoay người chống lại ánh mắt của anh, trong mắt tràn đầy khinh thường. Nhìn thấy sự mất mát trong mắt anh, cô lại có cảm giác vui sướng khi trả thù.
Tống Hoài Thừa nhếch miệng, “Phán Phán, lại đây, thử quần áo mới.”
Phán Phán nhìn hai người, cuối cùng đi đến bên cạnh Cố Niệm, khoa tay múa chân, “Mẹ, chúng ta về nhà.”
Cố Niệm chớp mắt, “Được.”
Mẹ con hai người đi ngang qua người Tống Hoài Thừa. Cố Niệm đột nhiên dừng lại.
Đôi mắt Tống Hoài Thừa đột nhiên ánh lên chút mong đợi.
“Vô dụng thôi. Anh làm những việc này, quần áo đẹp hơn nữa, đồ chơi tinh xảo ra sao cũng không thể bù đắp cho con bé những năm tháng gian khổ. Có trách chỉ trách anh lúc trước đã quá tuyệt tình.”
Tống Hoài Thừa á khẩu không trả lời được, lời nói của Cố Niệm như một cây đao đâm mạnh vào tim anh. Anh vươn tay muốn giữ chặt Phán Phán, “Nó cũng là con gái tôi.” Thanh âm nặng nề, không còn mang vẻ tàn nhẫn như trước.
Tống Hoài Thừa đã thay đổi, thật sự thay đổi rồi.
“Phán Phán là con gái của anh không sai, nhưng thế thì thế nào? Anh cảm thấy nếu con bé biết cha mình đã từng không mong muốn sự xuất hiện của nó sẽ thế nào?”
Sắc mặt Tống Hoài Thừa lúc xanh lúc trắng, “Hiện tại…không giống như trước, Tống Tiểu Cố thật sự tồn tại.”
Tống Tiểu Cố, ba chữ giống như một quả lựu đạn nổ mạnh.
Sắc mặt Cố Niệm thay đổi trong nháy mắt, lục phủ ngũ tạng chợt đau đớn vô cùng, “Anh có tư cách gì nhắc đến ba chữ này? Tống Hoài Thừa, anh hiểu được gì cơ chứ?” Trong đầu Cố Niệm đột nhiên xuất hiện ba chữ này.
Cô chỉ muốn điên cuồng vò nát ba chữ ấy.
Tống Tiểu Cố…
Anh không biết khi nhớ đến những chữ đó là tâm trạng như thế nào, nó nhắc nhở sự ngu xuẩn của mình, giống như bị người ta tàn nhẫn tát mấy cái.
Đó là tình yêu ngu xuẩn. Tay dùng sức, móng tay như đâm sâu vào da thịt.
Tống Hoài Thừa giữ chặt tay cô, “Đủ rồi.”
Cố Niệm không quan tâm, giống như uất ức bao năm đều bộc phát không thể nhịn được nữa, “Anh nhớ chuyện này để làm gì? Một lần lại một lần nữa nhắc nhở tôi đã ngu xuẩn thế nào sao? Tống Hoài Thừa, anh thắng rồi. Hay anh muốn tôi chết mới vui vẻ? Mới có thể trả lại mạng cho cha anh? Có phải không?”
Đôi mắt Tống Hoài Thừa đỏ bừng, trong mắt tràn ngập tình cảm phức tạp, “Cố Niệm, không phải như thế.” Anh nghẹn ngào, “Tôi tình nguyện không quen biết em, cũng không muốn… tổn thương em.” Nhiều như vậy năm, anh không dám bước vào nơi này.
Bởi vì anh không dám nghĩ lại những việc đã gây ra cho cô.
Mất đi em, báo thù được thì thế nào? Anh không vui vẻ, không hề vui vẻ chút nào.
Anh mới là người thua, thua thảm hại.
Cố Niệm đau lòng khóc, trước mắt mơ hồ vô cùng. Cô hận!
Tống Hoài Thừa mạnh mẽ ôm cô, “Niệm Niệm, tôi không buông tay được.”
Không buông tay em được, hiện tại cũng không bỏ được Phán Phán.
“Anh không buông tay được? Nhưng tôi đã sớm không phải Cố Niệm trước kia.”
Tình không còn, chỉ còn hận.
Phán Phán đột nhiên khóc, bé giơ nắm tay, đánh vào đùi Tống Hoài Thừa.
Tống Hoài Thừa rốt cuộc cũng buông Cố Niệm ra.
Cố Phán ôm Cố Niệm, trên mặt tràn đầy sự sợ hãi cùng bất an. Cố Niệm cúi người ngồi trên sàn nhà Cố Phán cầm lấy tay cô, “Mẹ, đừng khóc.”
Khóe miệng cô bé chậm rãi nhếch lên, thanh âm khô khốc.
“Mẹ đừng khóc.”
Tiếng khóc của Cố Niệm ngừng lại, lệ vẫn đọng nơi khóe mắt: “Phán Phán, con… có thể nói?” Cô không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô bé, “Phán Phán…”
Trên mặt Tống Hoài Thừa cũng tràn đầy ngạc nhiên và vui sướng, anh không kìm chế được bản thân, “Phán Phán…”
Cố Niệm ôm cổ Phán Phán, đẩy anh ra “Phán Phán, nói thêm câu nữa được không?”
Phán Phán hít một hơi thật sâu: “Mẹ, đừng khóc, Phán Phán sẽ bảo vệ mẹ.”
Thời gian giống như dừng lại.
Lúc này, Cố Niệm mới hiểu được, âm thanh tuyệt vời nhất trên đời là âm thanh của Phán Phán. Nước mắt không kìm được lại rơi, “Phán Phán, thật tốt quá, cuối cùng con cũng có thể nói được rồi. Thật tốt quá!”
Mặt Phán Phán chôn trong ngực cô, Cố Niệm vừa khóc vừa cười.
“Mẹ…” Phán Phán nhỏ giọng gọi.
Tống Hoài Thừa ngồi xổm xuống, ánh mắt mãnh liệt khóa chặt hai mẹ con, nhưng anh phát hiện dường như mình đã trở thành người dư thừa. Anh chua xót nhếch mép, tốt rồi, cuối cùng Phán Phán đã có thể nói.
Cố Niệm và Phán Phán cứ ngồi như vậy nói chuyện, giống như hai đứa ngốc.
Giọng của Cố Niệm khàn khàn, “Phán Phán, mẹ thật sự rất vui.”
Phán Phán khôi phục tâm tình, “Vừa rồi con rất sợ.”
“Là mẹ không tốt.” Cố Niệm hít sâu một hơi, giương mắt nhìn Tống Hoài Thừa, trong mắt không còn tủi thân như lúc trước nữa, phảng phất thay đổi thành một người khác.
Trong nháy mắt Tống Hoài Thừa cảm giác như có cái gì đó đang dần rời xa mình.
“Mẹ, chúng ta về nhà thôi.” Phán Phán bất an nói.
“Được.” Cố Niệm đứng lên, duy trì một tư thế lâu, đứng lên mới phát hiện hai chân run lên, tê dại. Tống Hoài Thừa vươn đỡ lấy tay cô, Cố Phán lại giống con thỏ bị sợ hãi kêu lên, “Không được đụng vào mẹ tôi.” Tống Hoài Thừa thấy bé như vậy, đành rút tay về.
Phán Phán trừng mắt lấy cánh tay che chở Cố Niệm, Cố Niệm nhìn Tống Hoài Thừa buồn bã, cô không quan tâm. Đợi hai chân khôi phục cảm giác, cô nắm tay Phán Phán “Đi thôi.”
Phán Phán thật cẩn thận xoay người.
Trên mặt đất trong phòng khách đủ loại kiểu dáng quần áo cho trẻ em.
Tống Hoài Thừa đi theo, “Quần áo này tôi mua cho Phán Phán, chất liệu đều rất tốt, ở đây cũng không có trẻ con có thể mặc được.”
Cố Niệm nhíu mày, “Anh có thể để lại cho con của anh và Chu Hảo Hảo mặc.”
Tống Hoài Thừa im lặng không nói.
Cố Niệm cũng có chút chán nản, hiện tại cô thật sự không còn hy vọng gì nữa. Phán Phán có thể nói, là trời đã thương xót cô.
Ra khỏi cửa, Cố Niệm cảm thấy giống như một giấc mơ.
Bảo bối của cô có thể nói, rất chân thật.
“Phán Phán, nói thêm một câu cho mẹ nghe.”
Cố Phán nhướn mày, “Mẹ có cần ngây thơ như vậy không?”
Cố Niệm cười hì hì, cô dừng chân, “Không phải ngây thơ.” Lúc này cô mới phát hiện, sắc mặt Phán Phán có chút không thích hợp.
“Phán Phán, không thoải mái sao?” Cô khẩn trương hỏi.
Phán Phán khụ một tiếng, “Mẹ, con cảm thấy chỗ này rất đau.” Cô bé nâng ngón tay chỉ vào ngực mình.
Sắc mặt Cố Niệm nháy mắt trắng bệch. Cô kích động ôm lấy bé chạy nhanh ra cửa.
Tống Hoài Thừa vẫn luôn ở trên tầng nhìn chăm chú vào bóng dáng bọn họ, thấy sắc mặt Cố Niệm đột ngột thay đổi, anh lập tức chạy xuống.
Khi anh đuổi đến, Cố Niệm đã chạy ra khỏi cửa tiểu khu.
Chàng trai bảo vệ kia nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của cô, “Tống phu nhân, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Con gái tôi không khỏe.” Cố Niệm cắn môi.
Anh ta nhìn đứa nhỏ, “Tôi giúp cô gọi xe.” Chỉ chốc lát sau, Cố Niệm ngồi lên một chiếc xe taxi.
Tống Hoài Thừa lái xe tới cửa, vẻ mặt khẩn trương, “Anh có nhìn thấy hai mẹ con, người mẹ mặc áo sơmi trắng, con gái khoảng hơn bốn tuổi không?”
“Họ đến bệnh viện rồi, vừa mới lên xe taxi, đứa bé kia không biết bị làm sao?” Bảo vệ trả lời.