“Sao anh lại muốn tự sát?”
“Anh đừng… đừng nên như vậy, không nên chết đâu.”
Nhìn anh hèn kém vô cùng, khóc thút thít, nước mắt đầy mặt, chật vật như thế, sống chết còn nằm trong tay người khác mà vẫn còn nhắc đi nhắc lại yêu cầu.
Chính anh cũng không hiểu, Yuri đương nhiên cũng thế.
Kinh ngạc khó hiểu nhìn người trước mặt, anh đã thấy bộ mặt thật của y nhưng không hề sợ hãi, ngược lại chỉ cần xin anh đừng chết.
Buồn cười quá.
Trên mặt Yuri toát vẻ trào phúng, tay lại buông ra, Lâm Hiến ngã nhào trên đất. Yuri thu hồi răng nanh, vẻ dữ tợn như thú hoang rút đi, ở trên cao nhìn xuống Lâm Hiến đang cuộn tròn trên đất không ngừng ho khan, y lộ vẻ mặt phức tạp, ngoài miệng lại nói: “Tôi không phải con người, đến tột cùng là cái gì cậu cũng thấy rồi, tôi sống chính là tội ác, tôi muốn chết thì cậu không cản nổi.”
“Lâm Hiến, lần này tôi tha cho cậu, đừng xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa, nếu không… Tôi chắc chắn sẽ giết cậu.”
Sau đó Yuri quay đi, nhặt con dao bạc bỏ vào túi, không nhìn Lâm Hiến một cái nào, rời đi.
Lâm Hiến nhìn bóng lưng y, anh bò trên đất, anh gọi tên Yuri, cầu xin y đừng đi, đừng tìm cách làm tổn thương tới sinh mạng mình nữa.
Anh muốn đuổi theo nhưng cố mấy lần cũng không đứng lên được, mãi tới khi không còn thấy bóng dáng Yuri nữa, mãi tới khi tia sáng ngoài giáo đường tối dần, mãi tới khi đêm đen lạnh buốt thấu xương tới, Lâm Hiến vẫn ngồi yên trên mặt đất.
Anh bị bóng tối bao trùm, bị bi thương bao phủ, để mặc bản thân bước vào trong sự đau đớn ràng buộc nặng nề.
Anh nghĩ đời này mình sẽ không thể gặp lại Yuri được nữa.
Dùng từ đời này hình như có hơi kỳ, đời người khác dài như thế, như một bộ phim truyền hình tám mươi mấy tập, mọi thứ bình thường trôi đi.
Còn đời của Lâm Hiến là một chuỗi dấu chấm than lửng lơ, hoặc còn thê thảm hơn, có hai dấu chấm, lời muốn nói còn chưa nói xong, sinh mệnh đã chấm dứt.
Cho nên anh không có đời này, anh chỉ có một nửa cuộc đời bừa bãi vô danh và một chuyện không thành.