Bạch Tân Vũ sợ đến mức chỉ biết cầu xin tha thứ: “Anh, anh.”
Giản Tuỳ Anh nắm lấy cằm hắn kìm nén nói: “Bạch Tân Vũ, cậu hãy nghe cho rõ đây. Cậu nên đi thắp hương bái phật cho nhà cậu cho tốt, nếu không nghĩ cho dì cả của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không quản không. Cho dù cậu là đối phó hay thật lòng, đây cũng là lần cuối cùng cậu có thể làm bừa như vậy. Nếu có lần nữa, tôi mặc kệ cậu tự sinh tự diệt, cậu có thịt lóc xương tan, tôi cũng đéo thèm quản. Có hiểu không!”
Cơ thể Bạch Tân Vũ run rẩy, hai mắt đẫm nước nhìn Giản Tuỳ Anh.
Giản Tuỳ Anh buông y ra: “Cậu cút đi.”
“Anh, anh định làm thế nào…..”
“Tôi sẽ tìm ba cậu nói chuyện.”
“Nhưng mà, ba em hình như không có tiền….”
Ánh mắt Giản Tuỳ Anh sắc bén liếc y một cái: “Ba cậu không có tiền là lỗi của ai hả, chẳng lẽ tôi phải đưa tiền cho cậu.”
Bạch Tân Vũ lập tức ngậm miệng.
“Cút đi.”
Bạch Tân Vũ cũng không dám nán lại, nhanh chóng chạy mất.
Giản Tuỳ Anh tức giận đi lại vài vòng trong phòng hơi thở mới ổn định.
Vài năm qua nếu hắn không giúp dì cả với dượng làm ăn thì thật sự không đủ cho tên phá gia chi tử này.
Cho dù là họ hàng bên ba, hay bên mẹ, đều là cùng một thế hệ, nếu có chút tiền đồ thì lúc giáo dục tiểu bối không tránh khỏi lấy hắn làm gương, xảy ra vấn đề như vậy không thể không tìm hắn nhờ giúp đỡ.
Bản thân hắn không có tính nhẫn nại, hơn nữa còn chẳng muốn lo chuyện bao đồng, nhưng hắn từ nhỏ đã bị bị giáo dục trở thành người tiếp quản sự vụ trong nhà, cho dù hành vi hay suy nghĩ đều cực kỳ phản nghịch, nhưng lại rất ý thức về việc gia tộc hưng suy vinh nhục cùng với chuyện nối dõi tông đường kéo dài hương khói.
Cho nên dù hắn ghét Bạch Tân Vũ đến mức nào hắn cũng không thể mặc kệ y, cho dù hắn oán hận Triệu Nghiên, hắn cũng sẽ dạy dỗ bảo vệ Giản Tuỳ Lâm thật tốt. Với hắn mà nói càng thân quen càng không để ý, đóng cửu nhà rồi thì kiểu gì cũng đánh được, nhưng không thể để cho người ngoài ức hiếp.
Cuối cùng Giản Tuỳ Anh ngồi xuống sô pha, ngẩn ngơ hút thuốc, cơm trưa cũng quên ăn.
Lúc Bạch Tân Vũ như chết cha chết mẹ mà đi khỏi công ty, sau lưngg có người gọi y lại.
Hắn quay lại nhìn, là Giản Tuỳ Lâm.
Giản Tuỳ Lâm đi đến, cười ôn hoà với y: “Vũ ca, anh khoẻ chứ.”
Bạch tân Vũ gật gật đầu, thở dài. Y cảm thấy có chút ngại ngùng, nên cũng không nhiều lời.
Giản Tuỳ Lâm ôm vai y: “Vũ ca, chắc anh đói bụng rồi. Đi, trưa rồi em mời anh ăn cơm, hai ta tâm sự luôn.”
Bạch tân Vũ nhìn cậu chăm chăm, trong lòng rất nghi hoặc bị cậu nửa lôi kéo đi ra ngoài.
Giản Tuỳ Anh mệt mỏi cả một ngày. Về đến nhà đã tám giờ hơn.
Buổi chiều hắn đi gặp dì cả với dượng, mới hai tháng không gặp mà hai người đã già đi không ít, trong lòng hắn cũng chẳng thoải mái.
Bạch Tân Vũ lại chẳng biết lêu lổng ở đâu, cũng chẳng về nhà ăn cơm tối, cuối cùng hắn ở lại ăn cơm cùng hai người.
Nghĩ đến Bạch Tân Vũ ngu ngốc kia, Giản Tuỳ Anh lại tức giận nghĩ nếu y không phải em họ của hắn, thì người đầu tiên giết y chính là hắn.
Lúc hắn ngả người tựa vào sô pha, nhịn không được lại nghĩ đến Lý Ngọc. Vừa nghĩ đến hắn đã lấy điện thoại ra gọi.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu mới có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở hồng hộc của Lý Ngọc.
Giản Tuỳ Anh hỏi: “Đang làm gì? Vẫn còn tập luyện hả?”
“Ừ, vẫn chưa xong.” Lý Ngọc thở gấp nói: “Có chuyện gì sao?”
“Đội các cậu ở đâu?”
Lý Ngọc nói: “Sao thế, anh muốn đến đây?”
“Muốn đến xem một chút, anh đây còn chưa bao giờ xem đấu quyền anh trực tiếp.”
“Anh đến đây thì có khi bọn tôi cũng xong rồi.”
“Cứ nói cậu ở đâu đi, bây giờ anh qua.”
Lý Ngọc nói địa chỉ cho hắn, tinh thần Giản Tuỳ Anh lập tức tỉnh táo, cầm áo khoác lên đi ra cửa.
Nghĩ đến có thể gặp được Lý Ngọc ngay mà hắn cảm thấy trong cơ thể tràn đầy sức mạnh. =)))))))))))))
_Hết chương ba hai_
~~~~~~~~
Được rồi, Giản lớn là người tốt, cực kỳ tốt, lại còn cực kỳ si tình nữa =)))))))))
À, còn vụ xưng hô thì mây cậu trai trẻ mình cứ để cậu nhé, còn chủ yếu vẫn dùng cậu cho Lý Ngọc.