Khụ…khụ…
Hạ Kỳ Như vừa lên bờ đã ho sặc sụa, mũi bị nước tràn vào xót kinh khủng.
Chưa đợi cô hồi sức Tiểu Hắc đã hất cô lên thảm đen bay thẳng lên trên vách núi kia.
Mà trên đó đang diễn ra một cuộc chiến khốc liệt, đao kiếm phi tiêu bay tùm lum.
Hạ Kỳ Như: “…” Tiểu Hắc mày ra đây cùng bà nói chuyện nhân sinh ngay!!!!!
Tiểu Hắc: “…” Tiểu chủ nhân đi cứu người đi, nếu không ngài lại nhặt được một Cảnh Thiên phiên bản hắc hóa đó.
Tiểu Hắc vốn định diễn tả để cô hiểu nhưng ai biết nó vừa uốn éo thoát ra khỏi Hạ Kỳ Như thì cô lại bắt lấy nó chứ, hai mắt còn sáng rực lên.
– Tiểu Hắc, nói lại cho mẹ nghe coi?
Tiểu Hắc: “…” Tiểu chủ nhân đi cứu người nhanh lên, cô còn lải nhải lung tung nữa thật sự sẽ nhặt được ma vương đã hắc hóa siêu hung dữ siêu độc ác đấy!!!!
Hạ Kỳ Như: “…”
Quả nhiên là nghe được rồi, tuyệt vời!!!!
Hạ Kỳ Như vui sướng xong thì nhìn chiến trường phía trước mặt hơi mếu.
“Tiểu Hắc, mày xác định một sinh viên bình thường như tao có thể đi cứu người?”
“Có thể, tiểu chủ nhân hãy tin vào chính bản thân mình.”
“Được.”
Con trai đã tin tưởng bản thân như thế, cô thân là mẹ nó sao có thể làm con mình thất vọng được.
Tiểu Hắc: “…” thần kinh cmnr à? Đi cứu người nhanh đi tiểu chủ nhân của tôi ơi!!!!
“Á à, Tiểu Hắc mày vừa nói bậy đấy hả?”
“Tiểu chủ nhân!!!!!”
“Được rồi, cứu người, đi cứu ngay đây.”
Hạ Kỳ Như nói xong liền chạy đi, không ngờ tới lại suýt bị người ta thọc cho một kiếm, cô hơi lùi ra sau rồi nhặt một cây kiếm lên đỡ lấy đòn tấn công của người kia.
Người kia không ngờ tới cô lại có thể đỡ được, ra tay càng thêm hiểm.
Hạ Kỳ Như thấy người ta muốn giết mình thì cũng không nương tay nữa, hơn nữa chiêu thức của cô không theo quy luật nào cả, người kia hoàn toàn không biết đỡ kiểu gì luôn.
Người kia: “…” con ranh này rõ ràng không biết võ công mà!!!!
Lẽ nào rơi xuống vực rồi nhặt được bí kiếp võ công gì sao?
Không đúng, nếu nhặt được bí kiếp võ công cũng không thể một lúc luyện thành ngay được.
Người này lẽ nào không phải Hạ Lan Tâm Nhiên?
Vậy…
– ngươi là ai hả?
– ông nội ngươi.
Hạ Kỳ Như nói xong, nhân lúc người kia còn đang nghiền ngẫm xem ông nội mình vì sao lại trẻ như thế thì thọc cho hắn một kiếm, tiễn hắn về trời luôn.
Xong xuôi liền nhanh chóng dán một lá bùa ẩn thân lên người mà âm thầm quan sát cuộc chiến trước mắt.
Tiểu Hắc: “…” tiểu chủ nhân, ngài mới nói ngài là sinh viên bình thường thôi mà.
Hạ Kỳ Như thản nhiên nói.
“À, ta nói thiếu, là sinh viên bình thường ở học viện quân sự.”
Tiểu Hắc: “…”
“Ngây ra đấy làm gì, mau chỉ cho ta xem ai là Cảnh Thiên hả?”
Hạ Kỳ Như nói xong liền bắt đầu tìm người, Tiểu Hắc liền chỉ cho cô tên áo trắng nổi bần bật đang bị vây giữa đám người, bên cạnh hắn ta là một tiểu mỹ nhân mong manh yếu ớt, nhìn giống như đôi tình nhân trẻ bị gia đình hai bên phản đối nên cùng nhau bỏ trốn, không ngờ giữa đường lại gặp phải thổ phỉ, người nam nhân vì bảo vệ người yêu của mình mà mất mạng, mà người đâm chết hắn là…
Tiểu mỹ nhân kia.
Hạ Kỳ Như: “…”
Tình tiết máu chó gì vậy?
Lẽ nào thanh niên áo trắng kia là sát thủ giết người như nghóe hoặc đạo tặc nổi danh, vì mãi không bắt được nên dùng chiêu mỹ nhân kế dụ hắn vào bẫy, còn mấy người cô tưởng thổ phỉ kia thực chất là quan quân triều đình?
Mặc dù thanh niên áo trắng đã bị trọng thương nhưng vẫn rất quật cường không gục ngã, đám người xung quanh cũng rất dũng cảm dù bị thanh niên áo trắng quạt cho đứt cả cánh tay chỉ vì dám “sàm sỡ” hắn, nhưng khí thế của cả bọn không suy giảm mà còn dâng cao hơn.
– Hoàng Cảnh Thiên, bí tịch ở đâu mau giao ra đây ngay.
Yo, thì ra không phải đạo chích hay sát thủ gì mà là tranh đoạt trong giang hồ à?
Thú vị đấy.
Tiểu Hắc nhìn Hạ Kỳ Như yên tĩnh ngồi một bên xem kịch, hoàn toàn không có ý định đi cứu người thì tuyệt vọng ngồi một góc.
Tiểu chủ nhân, rồi cô còn định cứu người không?
“Cứu, đương nhiên cứu chứ.”
Nhưng mà phải đợi hắn bị đâm thêm mấy nhát nữa rồi mới cứu.
Nếu mà bị phế luôn thì càng tốt, lúc đấy cô còn sợ hắn hắc hóa gì đó sao? Ha, dám hắc hóa cô liền đánh gãy chân hắn luôn.