Rời khỏi ký túc xá đến sân bóng chuyền, từ phía xa đã thấy nữ sinh vây quanh chật kín, Du Uyên Nhi hào hứng chạy ào tới chen lên phía trước, nụ cười trên môi cô càng trở nên rạng rỡ hơn khi nhìn thấy anh có thể thoải mái chơi bóng cùng những nam sinh khác. Trong mắt Du Uyên Nhi chỉ để ý mỗi Khang Bất Dịch, bên tai bỗng vang lên những tiếng xì xào khen ngợi ngoại hình của Khang Bất Dịch, nào là dáng vẻ của anh thật ngầu, thật đẹp trai.
Từng ngày được tận mắt chứng kiến tận tai nghe thấy Khang Bất Dịch dần được quý mến, thay vì ghen tỵ anh đã có nhiều nữ sinh yêu thích thì Du Uyên Nhi lại cảm thấy vô cùng tự hào, nhớ ngày trước anh đi đến đâu ai cũng vội tránh xa, giờ đây anh ở đâu nơi đó liền có rất nhiều người vây quanh.
Mải mê ngắm nhìn vẻ tập trung chơi bóng của Khang Bất Dịch, ngay khi anh ghi được điểm cho đội thì cùng lúc Du Uyên Nhi bị những tiếng hét phấn khích của những người xung quanh làm cho giật nảy mình.
Ái Ái bên cạnh cũng bị tiếng hét làm cho hoảng hồn, cô khó tin thốt lên: “Tiêu rồi, phiên bản Du Uyên Nhi si mê Khang Bất Dịch bị sao chép nhiều quá rồi!”
Trư Mỹ Nhân nghe thấy phá lên cười, gật đầu lia lịa tán thành quan điểm của Ái Ái.
Trận bóng đầu tiên kết thúc, Khang Bất Dịch rời sân đi thẳng đến chổ Du Uyên Nhi, cô vừa bối rối vừa vui mừng, mặc dù giữa cả hai là mối quan hệ người yêu nhưng mức độ cảm xúc lại rối lên không theo trật tự.
Khang Bất Dịch đến gần, Du Uyên Nhi nở một nụ cười thẹn thùng, vừa định mở miệng hỏi anh có mệt không thì anh bỗng nắm lấy cổ áo thun của cô lau mồ hôi trên mặt anh. Du Uyên Nhi ngớ người trước hành động của Khang Bất Dịch, Ái Ái và Trư Mỹ Nhân kế bên trợn mắt nhăn răng biểu cảm còn phô trương hơn cả cô.
Đang không biết phản ứng như thế nào lại bắt gặp gương mặt thoáng lên nét cười của Khang Bất Dịch, Du Uyên Nhi bất giác mím môi cười ngại ngùng.
Rời khỏi sân bóng chuyền đến cửa hàng trong khu huấn luyện mua nước, lúc ra khỏi cửa hàng trời bỗng trút mưa rào. Đứng nép ở hiên phía trước cửa hàng, nhìn cơn mưa trước mặt, nhìn lại hộp kem vị bạc hà vừa mới mua trong tay khiến cảm xúc trong Du Uyên Nhi ngưng động lại, cảm giác của năm đó chợt hiện rất rõ trong cô, thậm chí cô còn cảm nhận được bản thân đã từng đau đớn như thế nào.
Thấy Du Uyên Nhi đột nhiên bất động nhìn hộp kem trong tay, Khang Bất Dịch đoán ra cô lại nhớ đến chuyện năm xưa, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy bàn tay cô cạnh người đặt ra sau lưng anh, với khoảng cách đứng của cả hai, người ngoài nhìn vào không để ý chắc chắn không thể biết cả hai đang nắm tay nhau.
Du Uyên Nhi biết Khang Bất Dịch sẽ không nói những lời an ủi hay dỗ dành, anh chỉ dùng hành động và cách riêng để cho cô nhận ra được anh vẫn luôn âm thầm quan tâm cô. Bàn tay đang được nắm của Du Uyên Nhi chuyển động đan những ngón tay vào tay Khang Bất Dịch, chỉ có như vậy mới có thể siết chặt không dễ tuột ra.
Do mái hiên khá nhỏ, gió thổi mạnh hắt mưa vào phía trong, Du Uyên Nhi trong đầu chẳng có chút suy nghĩ nào xoay người chắn nước mưa cho anh, cô hoàn toàn không quan tâm đến việc bản thân là con gái, việc chắn mưa này đáng lẽ ra phải để Khang Bất Dịch làm, đã giành mất việc anh cần làm cô còn lên tiếng hỏi: “Cậu lạnh không?”
Trong mắt Du Uyên Nhi thấy Khang Bất Dịch mặc áo thun mỏng không tay, ngay cả quần cũng là loại quần lửng trên đầu gối nên mãi nghĩ anh sẽ lạnh, còn cô mặc quần dài, thêm áo thun áo khoác mỏng bên ngoài sẽ không lạnh, nhưng thực chất mưa tạt một lúc đã khiến cô lạnh đến mức nổi da gà.
Khang Bất Dịch thản nhiên đứng yên cong môi cười, mở to mắt xem Du Uyên Nhi gượng được đến bao lâu. Khi Du Uyên Nhi run lên, Khang Bất Dịch liếm môi cười, bất ngờ kéo áo trùm cô lại, không cần nhìn đến mặt anh cũng có thể biết cô đang căng thẳng đến mức nào, bởi nhịp tim của cô anh đều cảm nhận được.
Du Uyên Nhi bất động, trước mắt cô làn da cơ thể của Khang Bất Dịch, chỉ cần liếc mắt nhìn xuống đã có thể nhìn thấy ngực và cơ bụng gọn gàng săn chắc, đặc biệt là chiếc eo siêu nhỏ khiến cô còn phải nghi rằng eo anh còn nhỏ hơn cả eo cô. Du Uyên Nhi nuốt nước bọt, tự dặn lòng không nên háo sắc nhưng ngay trước mắt bảo cô không chiêm ngưỡng thật kỹ thì có khác gì không biết thưởng thức cái đẹp?
Lý Vũ Hàn, Ái Ái cùng Trư Mỹ Nhân trong cửa hàng đi ra bắt gặp cảnh tượng quá sức thân mật khiến cả ba đồng loạt há hốc không dám tin vào mắt mình, và nhất là nụ cười vui vẻ của Khang Bất Dịch dành cho Du Uyên Nhi đang trong áo anh vốn không còn là chuyện bình thường.