“Anh xem camera” Lão hứng thú nói: “Quên phòng anh có hai máy tính rồi à? Một máy làm việc, một máy quan sát em”
Tôi khóc không ra nước mắt: “Sao anh biến thái quá vậy?”
Lão bày ra vẻ mặt đắc ý: “Ở công ty anh là sếp, anh muốn làm gì thì làm, cẩn thận anh trừ lương em”
Tôi: “…”
Lão nói gì chắc chắn sẽ làm như vậy, bình thường tôi và lão luôn đi làm cùng nhau, hôm ấy lão đi muộn hại tôi cũng muộn theo, vậy mà lão có thể tỉnh bơ trừ lương tôi vì tội đi trễ, tôi tức đến mức chỉ muốn cho lão một trận.
Đến ngày phát lương, lão rút tiền xong đều đưa tôi giữ nhưng tôi đã thẳng thừng từ chối, thứ nhất tôi với lão vẫn chưa chính thức làm vợ chồng, vẫn nên bảo vệ quyền tự do riêng tư của mỗi người, điều thứ hai cũng là điều quan trọng nhất chính là việc tôi không biết quản tiền.
Trước lúc sống chung, tôi đã nói rõ ràng với lão tôi muốn ăn cơm nhà nhưng không muốn thường xuyên nấu ăn, vẻ mặt lão lúc đó ấm ức nhưng không nói ra được, đành phải ngậm ngùi gật đầu lo luôn phần nấu ăn.
Chính miệng lão nói sẽ lo tất cả thì lão đều làm được, sáng nào cũng dậy sớm hút bụi, cách một ngày lau nhà một lần, quần áo bẩn cũng do lão tự gom bỏ vào máy giặt, nấu ăn, rửa chén đều một tay lão lo.
Kéo dài không quá một tuần, lão đã khóc lóc cầu xin sự viện trợ từ tôi, thâm tâm tôi cũng áy náy không thể ăn không ngồi rồi nên đã chia việc ra với lão cùng nhau làm, nhờ đó mà thời gian làm việc nhà rút ngắn lại, lão lại có nhiều thời gian bày đủ trò chọc phá tôi không yên.
#82
Một đêm lão bỗng không đánh mà khai, chuyện về đồng nghiệp nam người nước ngoài ở công ty cũ tôi làm việc gửi hình cho tôi là giả, chỉ là lão cố tình tìm cớ để tôi nghỉ việc ở đó qua làm với lão, nếu tôi làm với lão thì sẽ phải ở chung với lão, suy ra lão đạt được mục đích, hại tôi kể từ hôm sau đó tránh người ta như tránh tà.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa quả không sai, kể từ ngày hẹn hò với lão thì dường như mệnh đào hoa của tôi quay lại, vào công ty mới một tháng thì anh đồng nghiệp cùng phòng đã mời tôi đi xem phim, thế là lão thẳng tay chuyển anh ta sang bộ phận khác.
Tối về lão còn ngây ngô nói với tôi về anh chàng đồng nghiệp đáng thương kia: “Anh tưởng anh ta không thích con gái”
Tôi: “…”
Ghen đến mức hết thuốc chữa.