– Cao đô thống, có thể không thể xác nhận được người bên trong có phải lệnh lang hay không, bất quá vẫn mong chuẩn bị tâm lý thật tốt, đạo tặc xuống tay quá mức hung tàn.
– Mở cửa!
Cao Tử Hồ cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói, sắc mặt âm trầm!
“Kẽo kẹt!” Cửa vừa mở ra, một luồng hàn khí đánh tới, bên trong có thi thể nằm trong băng lãnh.
Dưới dạ minh châu, hàn khí dày đặc, còn thêm mấy phần tĩnh mịch.
Bên trong là một vòng ngăn kéo gỗ linh tinh, không bản chắn, đúng là nơi gửi thi thể thường thấy. Thi thể đều hướng ra ngoài, dễ dàng để người phân biệt. Cao Tử Hồ bước đi thong thả vào bên trong, chậm rãi lượn một vòng, không đi xem thi thể khác, chỉ chăm chú vào thi thể hé ra trên bàn dài ở trung tâm căn phòng, một khối thi thể bao trùm bởi bố trắng nổi bật. Hắn vòng quanh chậm rãi nhìn một vòng.
Cuối cùng, hắn giữ lấy thi thể, đột nhiên nắm lấy một bên bố trắng, trong phòng phát ra một tiếng tê rống bi phẫn: “A…”
Phủ Quảng thiên vương, Tỉnh Huyên Viên, trong chính sảnh bày ra một thi thể che bố trắng. Cao Tử Hồ từ Quỷ thị đến, đứng ở một bên, hai gò má cứng đờ, hai mắt đỏ bừng, hai đấm nắm chặt, cả người tản ra hơi thở khủng bố, giống như dã thú tùy thời đều muốn ăn thịt người.
– Tử Hồ…
Cao Tử Huyên được Quảng Quân An bồi bên cạnh bước nhanh vào, Cao Tử Huyên vừa đến đã nhanh tiếng lên tiếng chào hỏi. Bất quá ánh mắt vừa dừng trên thi thể trên mặt đất liền ngây ngẩn cả người, chậm rãi đi đến giữ thi thể hỏi:
– Đây là Nham Nhi?
Cao Tử Hồ ngửa đầu lên, từ trong hốc mắt chảy ra nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Chính mình xem!
Cao Tử Huyên khẽ thở dài, nâng tay vỗ vỗ phía sau lưng hắn, ý tứ cố nén bi thương. Sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, nhấc bố trắng ra khỏi đầu thi thể, chỉ nhìn liếc mắt đã “A” một tiếng, sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, lập tức lùi về sau.
Quảng Quân An chạy nhanh đến đỡ mẫu thân đã sợ tới sắc mặt trắng bệch, cau mày nhìn thấy thi thể lộ ra ngoài bố trắng.
– Tỷ tỷ phải báo thù cho Nham Nhi a!
Cao Tử Hồ rốt cuộc run run hai vai khóc rống lên:
– Đi, nhanh đi thỉnh Vương gia lại đây, nhanh đi!
Cao Tử Huyên cũng gầm lên một tiếng hướng ra ngoài cửa.
Vương gia chính là chưa tới, quản gia Câu Việt lại đến rồi, mở ra bố trắng cũng chỉ nhíu nhẹ mày, còn tự động thủ kiểm tra kỹ càng cho thi thể một lần.
Trong Lâm Viên, Quảng Lệnh Công đang đùa chơi cùng chim đủ sắc. Sau khi Câu Việt trở về, ở phía sau đáp lời:
– Vương gia, thật đúng là Cao Nham, bất quá Ngưu Hữu Đức này ra tay cũng quá ác độc.
Quảng lệnh công nghiêng đầu hỏi:
– Ác độc như thế nào?
Câu Việt lộ ra vẻ mặt đau khổ lắc đầu:
– Lột da, cắt lưỡi, lấy mắt, thiến, nhìn tình hình, Cao Nham hẳn là lúc còn sống bị người lột da rõ ràng, da ở bên cạnh thi thể, tình trạng thi thể vô cùng thê thảm. Trong ngoài thân thể cũng không có vết thương trí mạng, cơ bản có thể phán đoán ra Cao Nham không phải bị chém mà chết, rõ ràng là bị đau chết!
Quảng Lệnh Công khoanh tay chuyển thân qua, nhíu mày nói:
– Thế nhưng lại ra tay độc ác như thế? Hẳn là Cao Nham kia đã làm ra chuyện xấu gì với nữ nhân của Chính Khí Môn kia?