Nghiêm Mặc thầm nhủ mình thật đen đủi, vừa nhấc chân đi liền: “Thụp!”
Nghiêm Mặc cúi đầu, liền thấy chân mình đạp trên một tầng tuyết, tuyết thỏm vào trong, tuyết thì không sao hết, cái có sao là dưới mặt tuyết chôn cứt.
Đinh Phi thấy Nghiêm Mặc đạp trúng ‘mìn’, vội ngồi xuống muốn giúp hắn chùi sạch đế giày.
Nghiêm Mặc lắc lắc tay, đi trên tuyết một hồi sẽ cọ sạch thôi.
Đinh Phi đứng dậy nói thầm: “Người thành Hắc Thổ sao lại tùy tiện ị trên đường chứ? Chẳng trách trại nô lệ thối muốn nổ mũi!”
Nghiêm Mặc cười: “Là do anh đã quen với đường xá sạch sẽ gọn gàng của Cửu Nguyên đó, mọi người sau khi vào Cửu Nguyên liền quen với việc đại tiểu tiện đúng chỗ.”
Đinh Phi gãi đầu, đắc ý: “Cửu Nguyên chúng ta là tốt nhất.”
Hai người nói nói cười cười, đi không được bao xa, Nghiêm Mặc lại trợt chân, Đinh Phi vội nhào qua, không để tư tế đại nhân của bọn họ té đập đầu xuống lớp băng cứng trên mặt đất.
Ông già Nghiêm ôm cái eo yếu ớt của mình được Đinh Phi dìu mới đứng vững, hắn nhìn về phía lớp băng mình vừa giẫm phải: “Vừa rồi người kia đã nói cái gì nhỉ? Người bị hắn ta chạm vào sẽ xui xẻo cả ngày?”
Đinh Phi kêu thảm một tiếng: “Đại nhân, vậy phải làm sao bây giờ?”
Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn sắc trời, không nói hai lời lại lần nữa tiến vào thế giới tinh thần, hắn phải dùng điểm tín ngưỡng giải quyết vấn đề này.
Cũng may điểm tín ngưỡng có thể giải quyết, có điều vì sao chỉ giải quyết xui xẻo trong một ngày mà lại tốn những 200 điểm vậy?
Nghiêm Mặc đau lòng, nhưng hắn không muốn tiếp tục gặp xui xẻo, ai biết được sẽ gặp phải chuyện gì chứ.
Dùng hết 200 điểm, điểm tín ngưỡng của hắn chỉ còn lại có 4030 điểm.
Mặc Đại Vu ngửa mặt lên trời thở dài, hôm nay ra cửa không kiếm được chút điểm tín ngưỡng nào, mà ngược lại còn phải lãng phí!
Cái này là ý trời sao? Ý trời muốn Nguyên Chiến nổi điên? Sau đó để hắn tự tay đâm chết Nguyên Chiến?
Có điều, từ khi nào thì hắn đã thành người mà Nguyên Chiến yêu nhất? Nghiêm Mặc cười ha hả, thật muốn kéo ông thần của thế giới này ra đập cho một trận, sau đó tọng cho một phát mười tấn đậu tương tư.
Đường về không còn biến cố nào khác, nhưng Đinh Phi vẫn căng thẳng suốt cả một đường.
Sau khi về nhà, Nghiêm Mặc kể lại mọi chuyện cho Nguyên Chiến nghe, muốn hỏi ý kiến hắn.
“Cậu nói là người nọ xuất hiện quá mức đột ngột?” Nguyên Chiến hỏi.
“Ừ.”
Nguyên Chiến nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Tôi lại không cảm thấy như vậy.”
“Sao lại thế?”
Nguyên Chiến đưa ra hai lý do: “Thứ nhất, cuộc tỷ thí của cậu và Đại Tư Tế Cách Nhĩ đã truyền đi khắp thành, chắc chắn có rất nhiều người nghĩ rằng cậu cũng biết nguyền rủa, hơn nữa còn lợi hại hơn cả Đại Tư Tế Cách Nhĩ. Nên người muốn nguyền rủa người khác hoặc giải trừ lời nguyền của mình sẽ tới tìm cậu cũng là bình thường.”
“Thứ hai, có vài người muốn tìm tôi nhưng lại sợ bị người ta biết, lại không ngờ rằng tôi sẽ chủ động đi khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành Hắc Thổ, cho nên người nọ đột nhiên chạy ra nhờ vả tôi thì cũng không có gì bất thường.” Nghiêm Mặc tự nói ra cái thứ hai lý do.
“Đúng vậy. Cho nên nếu cậu cảm thấy nên giúp người đó giải trừ lời nguyền, vậy thì cứ giúp.”
Nghiêm Mặc lại cảm thấy có chỗ nào đó kỳ kỳ, điểm tín ngưỡng không dễ kiếm, một khi dùng cho người nọ, nói không chừng chỉ cần lại kiếm thêm mười hay hai mươi điểm là có thể giải trừ được lời nguyền trên người Nguyên Chiến, vậy chẳng phải hắn sẽ hối hận tới chết sao?
Nguyên Chiến nhìn bộ dáng rối rắm của hắn, nhịn không được cười: “Cậu cảm thấy nên giúp người nọ, nhưng lại lo lắng việc này sẽ tạo ra bất lợi cho chúng ta, đúng không?”
“Ừm. Tôi cứ cảm thấy việc này quá trùng hợp.”
“Vậy cậu có nghĩ tới hay không? Có lẽ người nọ vẫn luôn chờ một người có thể phá giải lời nguyền trên người hắn, chờ suốt năm năm, cho tới bây giờ mới chờ được. Có lẽ trong năm năm này hắn ta có đi tìm người khác, tỷ như tư tế của thần điện thành Hắc Thổ hay thành Cao Cương, nhưng bởi vì thân phận thấp hèn mà phải cố kỵ trăm điều, mãi đến bây giờ vẫn chưa giải quyết được. Cho nên, với người nọ mà nói, hắn mới là người vất vả để chờ được cậu.”
Nguyên Chiến nói tới đây liền nghiêng người về phía trước, cầm lấy tay tư tế đại nhân nhà mình: “Nếu người kia có thể chờ năm năm, vậy tôi không tin tôi không chờ được, tôi không tin mình sẽ đánh mất thần trí rồi biến thành sát nhân điên cuồng nhanh như vậy, chẳng phải lời nguyền nói tôi sẽ mất đi thần trí trong giết chóc sao? Vậy tôi chỉ cần khống chế mình, không giết bừa là được?”
Nghiêm Mặc rất muốn nói hai lời nguyền mang tính chất khác nhau, nhưng khi nhìn vào mắt Nguyên Chiến, hắn lại khó mở miệng đả kích người này. Người trước mặt hắn lưng gánh rất nhiều việc nhưng vẫn có thể thấu đáo mọi vấn đề, hắn không khỏi bội phục tên gia súc này.
Mà thái độ thoải mái của Nguyên Chiến cũng làm hắn bừng tỉnh: “Anh nói đúng, là do tôi cứ chui rúc vào sừng trâu mãi. Hiện giờ thứ tôi cần dùng để phá giải lời nguyền trên người anh không đủ, nhưng lại đủ để cứu một người, vậy vì sao tôi là vứt bỏ người nọ? Nếu Tổ Thần biết thì chắc sẽ lại trừng phạt tôi. Ừm, tuy là mấy nguyên liệu cần dùng không dễ kiếm, nhưng dù sao cũng sẽ có biện pháp.”
Vẻ mặt của Nguyên Chiến có chút rạn nứt: “Cậu nói cái gì? Nguyên liệu giải trừ lời nguyền của tôi giống như của người nọ?”
Nghiêm Mặc thuận miệng nói: “À, không khác nhau mấy, muốn cứu anh thì còn thiếu một chút, nhưng cứu người nọ thì vừa đủ.”
Vẻ mặt của Nguyên Chiến triệt để vỡ tan: “Từ từ! Nguyên liệu dùng để giải trừ lời nguyền của tôi còn thiếu bao nhiêu? Khó kiếm lắm sao?”
“Không nhiều lắm, nhưng rất khó kiếm.”
“Vậy từ bây giờ cậu phải tốn bao lâu để tìm đủ?”
Nghiêm Mặc nghĩ điểm tín ngưỡng hình như sẽ tăng thêm khi cứu nhiều người, vậy dựa theo thời gian mà tính thì khoảng: “Ba năm?”
Nguyên Chiến cầm lấy tay tư tế nhà mình, nghiêm túc nói: “Người kia cậu tạm thời đừng đả động gì đến, nếu hắn có thể chờ năm năm thì sẽ có thể chờ thêm năm năm nữa, tình huống của tôi khá là nghiêm trọng, cậu không giải trừ được thì tôi sẽ giết sạch người Cửu Nguyên, bao gồm cả hai đứa con của chúng ta, cuối cùng còn cưỡng hiếp rồi giết rồi cưỡng hiếp cậu mấy chục lần!”
Nghiêm Mặc nhéo tay hắn, kiềm chế xúc động muốn đá hắn ra ngoài: “…Vừa rồi anh còn nói nếu tôi cảm thấy nên cứu người nọ thì cứu mà.”
Nguyên Chiến xù lông: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi không nên cứu hả? Tên đó là ai? Trông ra làm sao? Có phải còn đẹp hơn cả người cá hay không? Có năng lực gì? Cậu vậy mà cảm thấy tên đó còn quan trọng hơn cả tôi?! Tôi là cha của con cậu đấy! Mẹ nó, tôi đi làm thịt hắn ngay bây giờ!”
“Đứng lại! Chẳng phải anh nói anh phải khống chế mình để không giết người bừa bãi hay sao hả?”
“Thằng này không tính! Chờ tôi giết xong rồi lại khống chế sau.”
Nghiêm Mặc tức quá phì cười: “Quay lại đây coi! Vết bỏng còn chưa lành, cởi truồng chạy đi đâu đó.”
Nguyên Chiến cố ý kéo váy da của mình tỏ vẻ mình không có cởi truồng.
“Lại đây, để tôi kiểm tra vết thương của anh.” Nghiêm Mặc vỗ vỗ vị trí trống trên giường bên cạnh mình, hắn không rõ người này giận thiệt hay đang chọc hắn cười nữa, có điều tâm tình hắn bây giờ quả thật tốt lên nhiều lắm.
Thật ra thì Nguyên Chiến không có chọc cười Nghiêm Mặc, hắn thực sự nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề có nên làm thịt cái tên cũng bị dính lời nguyền kia hay không. Nếu Mặc có dư tinh lực và nguyên liệu để giúp người nọ, hắn đương nhiên sẽ không ngăn cản, nhưng nếu vì cứu người nọ mà hắn phải hoang mang sợ hãi suốt ba bốn năm, thì hắn không muốn tý nào.
“Tôi đã quyết định, chắc chắn phải cứu người nọ. Vấn đề của anh tôi sẽ giải quyết, có điều anh cũng phải cố gắng kiềm chế ham muốn giết chóc của mình, được không?” Nghiêm Mặc xoa xoa vành tai hắn.
Nguyên Chiến rầm rì, đôi mắt hẹp dài nheo lại, gương mặt vốn đã rất hung ác nay lại càng hung ác hơn: “Cái này không có dễ kiềm chế đâu, lần trước ăn cá rắn đã làm hỏa trong người tôi không thể áp xuống được nữa, bây giờ tôi còn bị nguyền rủa, lại càng muốn giết người hơn.”
… Thủ lĩnh Cửu Nguyên có tấm lòng rộng rãi vừa nãy đi đâu rồi? Nghiêm Mặc ra sức nhéo tai hắn.
Nguyên Chiến giở váy da lên, cho hắn dòm phản ứng chỗ nào đó, ý là: Cậu còn nhéo nữa thì tự gánh lấy hậu quả. “Có điều, nếu cậu giống tối mấy hôm trước, không cự tuyệt tôi, thì tôi cũng không tới mức hoàn toàn không thể áp chế.”
Nghiêm Mặc: “…” Tại sao hắn lại do dự? Lúc ấy người nọ cầu cứu hắn, hắn nên lập tức giúp người nọ giải trừ lời nguyền mới đúng, kệ mẹ cái tên gia súc này chết đi cho rồi!
Một tiếng rưỡi sau, Đinh Ninh trở về, nói không thấy người nọ đi gặp ai cả, hơn nữa, tựa như người nọ nói, người quanh hắn không muốn đến gần hắn, tất cả đều trốn tránh hắn.
Nghiêm Mặc nghĩ thầm, với thứ sức mạnh xui xẻo của hắn ta, cho tới bây giờ không bị đuổi ra khỏi thành Hắc Thổ đã là may mắn rồi.
“Sau đó người nọ vào nơi có chiến sĩ trông coi, tôi không thể vào theo, hỏi người ở gần đó thì họ nói nơi đó là nhà tù của thành Hắc Thổ.”
“Tôi biết rồi, anh đã vất vả.” Nghiêm Mặc đưa một ly nước ấm cho Đinh Ninh, bảo anh đi nghỉ ngơi.
Đinh Phi nhìn sắc trời bên ngoài, nghi hoặc hỏi: “Cửu Phong bay đi đâu vậy nhỉ? Tối hôm qua đã không về, sao đêm nay vẫn không về?”
“Không cần lo cho nó, chắc là tìm được bạn chơi ở gần đây, chờ nó chơi đủ rồi thì sẽ trở về.” Nghiêm Mặc không nghe thấy tiếng kêu cầu cứu hay tức giận của Cửu Phong nên không quá lo lắng.
Quả thật Cửu Phong lúc này không cần mọi người phải lo lắng, nó đang vui vẻ chơi với đám người chim có cánh.
Khi đám người chim đó nhìn thấy nó liền như nhìn thấy thần, vô cùng tôn kính nó, còn chủ động đi bắt một đám dã thú tới cho nó ăn, còn xây một cái tổ bự cho nó ngủ thật thoải mái.
Ông lớn Cửu Phong chơi đùa tới quên cả trời đất.
Lại nói, cái người bị dính phải lời nguyền kia, hắn ta không kịp chờ đến ngày hôm sau, ngay trong đêm đã mò tới chỗ Nghiêm Mặc.
Hắn rất cẩn thận, hành tung cứ như sợ có ai nhìn thấy mình.
Hắn đến cửa nhưng không dám gõ lớn, nếu không phải người trong phòng thính tai thì chắc đã không nghe thấy rồi.
Nghiêm Mặc không cho người nọ vào nhà mà dẫn hắn ra cái lều cho gia súc.
Nguyên Chiến đi theo, vẻ mặt không được đẹp cho lắm.
Người nọ nhìn thấy Nguyên Chiến liền co rúm lại, có vẻ như rất sợ hắn.
Nghiêm Mặc chờ người này rặn một hồi mới ấp úng hỏi hắn có phải thật sự không cần thù lao không, thì có chút mất kiên nhẫn.
Bốn ngàn điểm tín ngưỡng cứ như vậy mà lãng phí, thực lòng hắn cũng không muốn, nghe người này không ngừng hỏi, hắn càng thấy phiền và khó chịu.
Nếu không phải sợ sách hướng dẫn thiếu đạo đức trừng phạt bằng cách chuyển sự xui xẻo của người này lên đầu hắn, thì hắn cũng không muốn cứu.
Có điểm tín ngưỡng làm máy gian lận, việc giải trừ lời nguyền của người này thật sự rất thuận lợi.
Nhưng khi Nghiêm Mặc giải trừ lời nguyền cho hắn ta, trong nháy mắt, hắn cảm thấy nơi lòng bàn tay tiếp xúc với người này đột nhiên nhói một cái, như có cái gì đó vừa chạy ra khỏi tay người nọ, chui vào lòng bàn tay hắn!
Nghiêm Mặc định xem xem nó rốt cuộc là gì liền nghe thấy người nọ thở một hơi thật dài: “Thật sự giải trừ được rồi.”
Nguyên Chiến tò mò: “Cảm giác được à?”
Người nọ gật đầu, chỉ chỉ tim mình: “Chỗ này, tui vẫn luôn cảm thấy có cái gì đó buộc chặt, nhưng giờ thì không còn nữa, rất rõ ràng.”
Nghiêm Mặc nhướn mày, đừng nói là cái thứ đó chui vào người hắn nha?
Người nọ nhìn Nghiêm Mặc đầy cảm kích, nói một đống lời hay ý đẹp, tới khi Nghiêm Mặc mất hết kiên nhẫn phất tay đuổi đi, hắn ta mới do dự nói ra một câu: “Lão Đại Vu này, người nguyền rủa tui từng nói với tui, nếu có người giải trừ được lời nguyền của ổng, thì có thể gặp mặt ổng.”
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc cùng nhìn về phía hắn ta.
Người nọ sợ hãi rụt cổ lại: “Ặc, ngài có muốn gặp ổng không?”
Nghiêm Mặc phát hiện mình không thể ngăn cản thứ kia chui vào tay mình, lập tức hỏi: “Người nọ ở đâu?”