Lấy thế nào?
Còn có thể lấy thế nào, chặt tay thì rất thô bạo!
Dù sao cũng chết rồi, chặt một chút cũng không sao.
Kết quả không ngờ nữ chính giả chưa chết, vẫn còn tỉnh. Kể về gia cảnh đáng thương cho giáo chúng nghe, giáo chúng mềm lòng nên giữ nữ chính giả ở lại.
Về phần rốt cuộc là vì vòng tay hay nhẹ dạ, cũng chỉ có giáo chúng kia mới biết.
Một người xa lạ không rõ lai lịch, đám giáo chúng này vẫn là rất phòng bị.
Nữ chính giả không có cơ hội tiếp xúc với nhân vật quan trọng như nguyên chủ, ngay cả hộ pháp cũng chỉ thấy bóng lưng xa xa, hộ pháp lại mang theo một đám người, tiền hô hậu ủng (1) rất có phong thái giáo chủ.
Cho nên nữ chính giả cảm thấy giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo là một người đàn ông?
Đừng nói nữ chính giả không biết giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo là nữ nhân, ngay cả người trên giang hồ cũng không biết.
Giáo chủ lưu manh ngốc Minh Thù quyết định dẫn người xuống núi chặn đường nữ chính giả.
Nguyên chủ tu luyện cuốn sách tên là Ngũ Tuyệt Bảo Điển, đứng đầu bảng cuốn sách cao cấp giang hồ.
Nàng phải lấy lại quyển cuốn sách kia, nếu không sẽ không thể tu luyện, không thể tu luyện mỗi tháng nàng sẽ rất khó chịu, rất khó chịu thì không thể thoải mái ăn được.
Nghe nói Minh Thù muốn xuống núi, hộ pháp là người đầu tiên phản đối: “Giáo chủ, hiện tại giang hồ đều bàn tán không tốt về chúng ta, lúc này xuống núi không thích hợp. Về phần Ngũ Tuyệt Bảo Điển, thuộc hạ sẽ phái người đoạt về, giáo chủ yên tâm.”
Quan trọng nhất là, danh tiếng Ngũ Tuyệt Thần Giáo của bọn họ vốn không tốt lắm.
“Chờ ngươi đoạt về sợ rằng thi thể của ta đã lạnh.”
Minh Thù rất không muốn đả kích hộ pháp, nhưng chuyện này là sự thật.
Giáo chúng Ngũ Tuyệt Thần Giáo này yếu đến không chịu nổi, chỗ nào cũng lộ ra mùi thuốc viên, cũng không biết người trong giang hồ kiêng kỵ cái gì của bọn họ, thật kỳ lạ.
Hộ pháp không phản bác, nhưng hắn cũng chưa đồng ý.
Cuối cùng, Minh Thù cùng giáo chúng thuốc viên trói hộ pháp lại, ra lệnh cưỡng chế giáo chúng còn lại không được thả hắn ra.
Vốn Minh Thù định một mình xuống núi, nhưng giáo chúng không đồng ý, cũng uy hiếp nếu không dẫn bọn họ theo sẽ thả hộ pháp.
Cuối cùng nàng giống như hoàng đế đi tuần, một đám giáo chúng tiền hô hậu ủng.
Dùng cách nói của giáo chúng, bọn họ phải dùng người đông thế mạnh mới có thể làm đám khốn kiếp kia kinh sợ, không thể để giáo chủ bị khi dễ trở nên càng ngu hơn.
Minh Thù thầm nghĩ phải cho bọn họ thêm hai từ “ha ha” thật lớn để dễ hình dung.
Đám giáo chúng này nên uống thuốc sớm.
Xuống núi rất thuận lợi, nhưng lúc vào thành xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Giáo chúng chia làm hai nhóm, một nhóm cho rằng bọn họ phải quang minh chính đại đi vào, một nhóm cho rằng bọn họ nên lén vào, nói chung là bàn nên đi vào thế nào mà hai nhóm thiếu chút nữa đánh nhau.
Chờ bọn họ lấy lại tinh thần thì giáo chủ nhà mình mất tích.
Giáo chúng cũng không đoái hoài đến việc vào thành như thế nào, tràn vào trong thành tìm giáo chủ “ngốc” của bọn họ.
Lúc tìm được Minh Thù thì nàng đang ăn ở tửu lâu, một đám giáo chúng vội vã chạy vào. Chủ quán còn cho rằng đến quậy phá, sợ đến phát run, kết quả giáo chúng vỗ bạc “cạch cạch” hào phóng bao hết.
Minh Thù: “…”
“Giáo chủ, ngài đi nhanh vậy làm gì, may mà chúng ta thông minh đuổi theo ngài.”
Ngươi còn khoe khoang?
“Giáo chủ, cái này ăn ngon lắm, ngài nếm thử đi.”
Buông đồ ăn của trẫm xuống!
Minh Thù đoạt lấy thức ăn, mím môi cười: “Các ngươi sợ người giang hồ không biết giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo xuống núi đúng không?”
“Đúng đúng đúng, hộ pháp nói phải khiêm tốn. Giáo chủ bla bla…”
Nụ cười Minh Thù càng sâu, ngươi cho là hạ giọng chính là khiêm tốn?
Ôi, đồ ăn vặt của trẫm đâu! Hãy an ủi trẫm!
Minh Thù ăn xong gõ bàn làm đám giáo chúng này xúm lại: “Các ngươi biết nữ chính… Nhiếp Sương ở đâu không?”
“Không biết.”
“Không biết.”
Minh Thù vốn đang mong đợi một chút, nhưng mà hiện thực rất mất mặt, giáo chúng rất hùng hồn nói cho giáo chủ là nàng biết rằng bọn họ… Không biết.
Không biết các ngươi hùng hồn cái gì nữa!
Đám nhân viên như các ngươi, ở vào thời hiện đại đã bị đuổi hơn mười lần rồi.
“Giáo chủ, ngài không biết sao?”
“Chúng ta còn cho rằng giáo chủ biết.”
“Hộ pháp không nói cho giáo chủ sao?”
Hộ pháp bị trói ở Ngũ Tuyệt Thần Giáo xa xa: “…”
Minh Thù quyết định, sau này sẽ không bao giờ tin tưởng đám giáo chúng, không đáng tin cậy này nữa. Nàng vẫn nên dựa vào chính mình thì hơn.
“Các ngươi về đi, tự ta đi tìm.”
Bọn giáo chúng lập tức phản đối: “Vậy không được, hộ pháp bảo chúng ta bảo vệ tốt giáo chủ, không thể để giáo chủ mất một sợi tóc.”
Minh Thù phá đám: “Lần trước các ngươi bảo vệ ta, ta bị thương phải nghỉ ngơi nửa tháng.”
Giáo chúng cười hì hì: “Đó là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn. Lần này chúng ta nhất định sẽ bảo vệ giáo chủ thật tốt!”
Minh Thù: “…”
Buông tha trẫm đi, trẫm sợ hài cốt không còn.
***
(*) Tiền hô hậu ủng: Đằng trước có lính hô dẹp đường, đằng sau có lính ủng hộ.