– Trường Phong huynh đệ…
Tần Tiêu nắm lấy tay Trường Phong:
– Đừng nói cái gì gia nô, cầm roi, soi đèn, Tần Tiêu ta cũng không thích bộ này. Kể từ hôm nay. Trường Phong chính là anh em ruột của Tần Tiêu ta, chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!
Hai tay Hình Trường Phong nắm thật chặt tay của Tần Tiêu, hắn cảm khái nói:
– Đại nhân. . . Trường Phong, cao hứng! Cao hứng!
Tần Tiêu vui mừng vuốt sau lưng rắn chắc của hắn:
– Được rồi huynh đệ! Sau này ngươi chính là thân nhân của ta, ở lại nhà của ta đi, ta để Tiên nhi an bài nơi ở cho ngươi. Ồ, mấy người Tiên nhi đâu?
Hình Trường Phong nói:
– Đều ở hậu đường tây viện cùng Thượng Quan cô nương.
– Bốn nữ đều cùng một chỗ?
Hình Trường Phong cười nhẹ nói:
– Cũng không phải. . . Từ một khắc này vào nhà đến bây giờ cũng lăn lộn giang hồ cùng một chỗ không có tách ra đều quấn quít lấy Thượng Quan cô nương nghe câu chuyện và giảng sự tích uy phong trong cung của đại nhân.
Tần Tiêu cười ha ha nói:
– Ba nữ nhân đã thành cái chợ, đủ bốn người có thể mở cái bàn chơi mạt chượt rồi.
Hình Trường Phong nghi ngờ nói:
– Chơi mạt chược? . . .
Hai người đi đến hậu đường phía tây, Tần Tiêu lớn tiếng nói:
– Ta đã trở về!
Thanh âm vừa mới rơi xuống đất. Lý Tiên Huệ thì từ bên trong chạy ra, cũng bất chấp có người bên ngoài nhào vào trong ngực Tần Tiêu gắt gao ôm lấy hắn, còn nhẹ nhàng đá chân hắn:
– Lão công! Chàng rốt cục trở lại! Bình an trở lại! Thiếp đều lo lắng gần chết!
Dứt lời thì khóc lớn.
Hình Trường Phong lặng lẽ rời đi, Tần Tiêu chứng kiến bên cạnh đại môn chính sảnh Thượng Quan Uyển Nhi im im lặng lặng đứng ở nơi đó, vẻ mặt đoan trang cùng mỉm cười nhìn hắn. Tử Địch dắt díu lấy Mặc Y, cũng im im lặng lặng đứng ở nơi đó, vẻ mặt hai tỷ muội mừng rỡ cùng hy vọng.
Tần Tiêu ôm Lý Tiên Huệ, vỗ nhè nhẹ lấy lưng của nàng:
– Được rồi, đừng khóc, ta đã bình an trở lại mà!
– Thiếp vui mừng mà!
Lý Tiên Huệ vụng trộm lau lau nước mắt:
– Chúng ta nghe Uyển nhi nói, chàng mang theo Tả Vệ Suất từ Đại Minh cung Huyền Vũ môn một đường giết đi vào, thẳng đến Trường Sinh Điện, toàn thân đều là máu, thiếu chút nữa hù chết thiếp. Bây giờ nhìn thấy chàng bình yên vô sự, cuối cùng thiếp cũng an tâm…Chàng nhìn chàng đi, áo bào áo giáp hiện tại cũng đều là vết máu máu. Nhanh cởi ra đổi đi, thiếp gọi người đi giặt sạch, còn nữa Thượng Quan cô nương một mực chờ chàng đó, còn không mau đi qua ở cùng người ta.
Tần Tiêu nhẹ nhàng ho khan một tiếng:
– Ta bị nàng ôm chặt thế này làm sao mà đi? Nàng nhìn phía sau nàng một chút xem, ba đại mỹ nhân đang nhìn chúng ta đó.
Lý Tiên Huệ xấu hổ đỏ mặt, nhẹ nhàng từ trong ngực Tần Tiêu giãy giụa ra:
– Thiếp đi thay chàng giặt quần áo, sau đó chàng đi tắm đi, một thân mồ hôi và máu tanh sẽ phá hư không khí phòng này mất.
Tần Tiêu một phát bắt được tay của Lý Tiên Huệ nói:
– Loại chuyện này để cho hạ nhân trong phủ đi làm nha, nàng tới nói chuyện với chúng ta.
– Làm gì còn hạ nhân nào, bọn họ đều bận rộn đi nấu cơm rồi.
Lý Tiên Huệ giãy giụa tay:
– Hai ngày trước sát thủ đến giết mười cái hạ nhân, lại chạy đi một số, hiện tại không còn mấy người nữa. Chàng đừng quản thiếp…Đi sang đó đi!
Tần Tiêu nhìn bóng lưng Lý Tiên Huệ phiêu nhiên rời đi, cười nhạt nói: lại chủ động lảng tránh rồi, thật sự là lão bà tốt khoan hồng độ lượng, không ăn giấm chua.
Tần Tiêu đi đến trước mặt tam nữ nhìn các nàng đều vẻ mặt nóng bỏng nhìn mình, cười ngây ngô nói:
– Nhìn cái gì? Trên mặt ta có ghi chữ sao? Vào nhà a, ta muốn ngồi xuống hảo hảo uống chén trà, nghỉ ngơi một chút.
Mặc Y khẽ đẩy Tử Địch một phen:
– Còn không mau lấy nước dâng trà đi.
– Ý. Để muội đi!
Tử Địch gật đầu lên tiếng nhấc chân đi ra ngoài, nàng cười hì hì dựng ngón tay nói với Tần Tiêu:
– Đại anh hùng!