“Lệ Dạ Kỳ, hôm nay em nói với Điền Điền vì anh không tin em, em rất khổ sở, nghĩ lại có lẽ chính em cũng chưa từng tin anh, vì thế em quyết định cố gắng xây dựng mối quan hệ này để anh thật sự tín nhiệm em. Nhưng tại sao mỗi lần đến gần anh vết thương lại chồng chất? Em thật sự không biết lấy cái gì để tin anh.”
Trái tim Lệ Dạ Kỳ đau nhói, anh cúi người ôm lấy cô:”Hi nhi, tin anh, anh không có
ác ý với em”
“Nhưng tôi cảm nhận được tràn đầy ác ý”
Ngôn Lạc Hi đưa tay che mí mắt, đã nói không khóc, mặt vẫn nước mắt, bởi vì yêu nên cay đắng mà đau lòng.
Cô đã sớm nên buông tay, vì sao lại không chịu từ bỏ ý định chứ?
“Xin lỗi, Hi Nhi, lần này thôi, hãy tin anh”
Ngôn Lạc Hi quay đầu đi chỗ khác, cô nhìn khe hở rèm cửa sổ, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nói: “Lệ Dạ Kỳ, lúc anh nói là không thể tin tưởng tôi, tôi vẫn còn cho đó là may mắn, ít ra tôi nghĩ mình không đủ thông cảm cho anh, anh đã gánh vác quá khứ nặng nề như vậy, làm sao có thể đặt lòng tin vào con gái kẻ thù. Nhưng…”
Cô nghẹn ngào:”Từ lúc quen biết anh đến nay, tôi đã từng làn gì có lỗi với anh chưa? Từng phụ lòng tin của anh không?? Chưa từng! Còn anh, liên tục dày vò khiến tôi lần này tới lần khác đau lòng.
“Từ Lê Trang Trang đến Lệ Du Nhiên rồi cái gì thù hận của các người, vẫn là tôi bị anh làm cho tổn thương thê thảm, trái tim tôi cũng là thịt, anh có từng, dù chỉ một lần nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”
Cô không muốn oán giận, không muốn chỉ trích, nhưng thật sự thương tâm ủy khuất không chịu nổi.
Lệ Dạ Kỳ im lặng ôm chặt cô:”Xin lỗi em, Hi nhi, ann không có ý làm tổn thương em”
“Nhưng anh đã làm rồi, Lệ Dạ Kỳ, đừng tiếp tục dây dưa nữa, nếu không sợ rằng một ngày nào đó, em sẽ hận anh”
Sự việc xảy ra, cọng rơm thật sự đè bẹp cô vẫn là chuyện này.
Những ân ái trước kia, hôm nay nhớ lại quả thực châm chọc, thật sự không thông cảm được, bởi vì nếu hôn nhân tồn tại dưới hình thức này cô quá bi ai đúng không?
Trong lòng Lệ Dạ Kỳ chấn động, chưa bao giờ anh có cảm giác sắp mất đi cô manh liệt như vậy.
“Hi nhi, chuyện đã qua, xin lỗi vì đã làm tổn thương em, có lẽ phương thức của anh
không đúng, nhưng anh tuyệt đối không có mục đích nào với em cả”
Ngôn Lạc Hi nhắm mắt lại, từ chối tiếp nhận lời giải thích của anh.
“Anh đi đi, để tôi một mình bình tĩnh lại, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh”
Lệ Dạ Kỳ chậm rãi nâng nửa người trên lên, anh cụp mắt nhìn vẻ mặt cự tuyệt người xa lạ của cô, lồng ngực giống như bị đục một lỗ hổng máu chảy đầm đìa.
Từ khi nào, vô tình anh đã để cô đau lòng đến thế này?
Lệ Dạ Kỳ thống khổ nhắm mắt lại, anh khom người cúi xuống vai cô, giọng nói vừa thấp vừa khàn:”Xin lỗi, lúc này anh không thể để em một mình suy nghĩ lung tung”
Tính cách của cô vốn mẫn cảm tinh tế, nếu như anh không ở bên cạnh, cô sẽ mãi chôn mình vào một góc không thoát ra được.
Ngôn Lạc Hi che mặt, thất thanh khóc rống lên, rốt cuộc phải cố gắng yêu bao nhiêu, mới không trải quai loại cảm giác này?
Lệ Dạ Kỳ xoay người nằm bên cạnh cô, ôm chặt vào lòng, anh hận sự tàn nhẫn của chính mình, vì sao không suy nghĩ chu toàn hơn?
Tiếng khóc nức nở trong lòng dần dần yếu ớt xuống, trán Lệ Dạ Kỳ tựa vào gáy Ngôn Lạc Hi, cho dù khoảng cách rất gần trái tim hai người lại xa xôi không thể với tới.
Anh dường như có loại cảm giác, tình yêu say đắm của anh đối với cô vừa mới bắt đầu, mà tình cảm của cô dành cho anh thì đã kết thúc.
Phải làm sao mới có thể để cô yêu anh như trước?
