Xem ra, bọn họ đúng là có duyên.
Năm năm trước, ở khách sạn Hoàn Vũ cô bị người truy đuổi, vì cô anh đã bị người ta mời tới đồn cảnh sát, hiện cô lại xảy ra chuyện gì nữa? Dù Dụ Vỹ Phàm cảm thấy hết sức nghi hoặc, nhưng anh cũng hiểu lúc này không phải là lúc để truy hỏi cô.
Tầng ba, Tô Khiết đã đi thang máy chuyên dụng của Nguyễn Hạo Thần xuống rồi. Nguyễn Hạo Thần ấn thang máy số 1.
“Tổng giám đốc?” Thang máy số 1 vẫn đang bị chặn ở tầng 1, nhìn thấy người trong thang máy, quản lý Lý âm thầm hít sâu một hơi.
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần dừng lại trên bộ đồ đầy máu quen thuộc mà Kiều Thiên Lý mặc trên người, thông minh như anh, tự nhiên hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Giỏi, giỏi lắm, vì đối phó anh mà cô đúng là đã phí hết tâm huyết. Tốt nhất cô hãy cầu nguyện vĩnh viễn đừng rơi vào tay anh.
Bãi đậu xe ngầm, Tô Khiết vừa lên xe, xe còn chưa khởi động, cửa thang máy số 2 đã mở ra.
“Bọn họ ở bên kia, mau đuổi theo.” Nhìn thấy Tô Khiết đeo mặt nạ, mấy người đàn ông nhận ra cô, nhanh chóng đuổi theo.
Mà ngay lúc này, thang máy số 1 cũng dừng ở tầng ngầm, cửa thang máy mở ra Nguyễn Hạo Thần bước ra, anh cũng chưa tháo mặt nạ xuống.
Nhìn tình hình này, Dụ Vỹ Phàm không hề hoảng hốt, ngược lại vẻ mặt hưng phấn, anh thổi sáo trêu chọc những người kia, rồi một tay lái xe lao ra ngoài, lướt tròn một cái, xe lập tức xông ra ngoài, anh thích chơi đua xe nên kỹ thuật lái xe của anh vô cùng tốt.
Những người đuổi theo lập tức bị bỏ lại phía xa, đương nhiên, bao gồm cả Nguyễn Hạo Thần vừa mới ra khỏi thang máy.
“OK.” Dụ Vỹ Phàm nhướn mày, khuôn mặt tươi cười tràn đây sự đắc ý và cuồng vọng của anh.
“Lời này chờ rời khỏi khách sạn hãy nói.” Tô Khiết lại không lạc quan như anh, cô hiểu rõ sự lợi hại của Nguyễn Hạo Thần.
“Em có ý gì? Ý của em là lối ra còn có người chặn sao?” Dụ Vỹ Phàm ngẩn người, lập tức hiểu ý cô.