Người đàn ông lạnh lùng thốt ra 2 chữ.
May mà Trầm Nhị nhanh nhẹn, không hỏi thêm, nhanh chóng rẽ sang, lại quay đầu, cái quay đầu này, đã thay đổi hoàn toàn phương hướng của chiếc xe.
Người phụ nữ im lặng suốt quãng đường, ngoài im lặng, cũng không còn biết nói gì nữa.
Càng không biết, anh lại muốn……
làm gì cô.
Chiếc xe đi tới căn hộ trước đây của họ.
Suốt quãng đường, người phụ nữ bị một cánh tay săn chắc khóa chặt, trong hâm đỗ xe, cửa xe được mở ra, cô gần như bị cánh tay săn chắc ãy, lôi ra khỏi cửa xe.
Lúc này còn có Trầm Nhị ở đây, cô nhẫn nhịn suốt quãng đường, im lặng, chỉ là vì muốn giữ cái gọi là lòng tự trọng nực cười ấy, không muôn nhận thua mà thôi.
Giản Đồng không dám suy nghĩ kỹ, càng không dám nghĩ ngợi, rốt cuộc người này định làm gì.
Lúc vào thang máy, đến khi đến tâng hai người trước đây đã từng ở cùng nhau.
“Tôi không mang chìa khóa.”
Cô chống cự theo bản năng, cánh cửa lớn trước mặt này, rõ ràng rất quen thuộc, nhưng lại không muốn bước vào.
Người đàn ông không quan tâm, tự lấy một chiếc chìa khóa ra.
Cô bỗng tròn mắt, “Cạch”
một tiếng, cánh cửa ấy, đã mở ra theo tiếng động, cuối cùng, cô cũng không kìm nén được sự run rấy, lần này, không phải vì sợ hãi, mà là tức giận.
“Sao anh lại có chìa khóa!”
Cô hạ giọng, hỏi.
“Nhà của tôi, tại sao tôi lại không có chìa khóa?”
Ngữ khí khẽ nâng lên, có chút chế giễu,










– —————–